Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 4





Rò rỉ xăng… Chiếc xe này có thể biến thành một quả b.o.m hẹn giờ bất cứ lúc nào. Chuẩn bị có pháo hoa miễn phí rồi đây.

Những người qua đường hiếu kỳ đứng cách đó một đoạn, ánh mắt họ là một hỗn hợp kỳ lạ giữa thương cảm và nỗi sợ hãi chính đáng. Không một ai dám mạo hiểm bước tới. Có người lôi điện thoại ra bấm bấm gọi cứu hộ, nhưng rõ ràng là chẳng ai dại gì mà lao vào tâm bão.

Trong khi đó, mẹ tôi, em trai tôi, và cả gia tộc nhỏ của họ đã biến mất tăm hơi, không một cái liếc mắt nhìn lại, không một lời động viên an ủi. Cứ như thể tôi là một món đồ hết hạn sử dụng, bị vứt bỏ không thương tiếc.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Tim tôi như bị ai đó dùng kìm bóp nghẹt. Lạnh lẽo. Tuyệt vọng đến cùng cực.

Tôi đã nghĩ… có lẽ đây thực sự là dấu chấm hết cho cuộc đời ba chìm bảy nổi của mình.

Nhưng điều khiến tôi không cam tâm nhất… chính là sinh linh bé bỏng còn đang lớn dần trong bụng. Con ơi, con còn chưa kịp mở mắt nhìn xem thế giới này nó tròn méo ra sao…

"ẦM!!!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa làm rung chuyển cả không gian. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đến rợn người, tôi cảm nhận rõ ràng từng thớ thịt trên người mình như bị ngọn lửa hung tàn thiêu đốt.

Ngay trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận, tôi lờ mờ trông thấy một bóng dáng cao lớn, quen thuộc đến nao lòng, đang lao ngược chiều dòng người, đ.â.m thẳng vào biển lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Là Hạo Thiên.

Cái gã ngốc đó, hắn ta thật sự lao vào… Xe đã nổ tung rồi cơ mà, vậy mà anh ấy vẫn bất chấp tất cả mà chạy đến.

Bộ não của anh ấy không có chế độ tự bảo vệ hay sao? Không biết sợ c.h.ế.t là gì à?

Dưới sức nóng khủng khiếp của ngọn lửa, anh ấy vẫn không hề nao núng, không hề dừng lại, chỉ một mực lao về phía tôi. Dáng vẻ đó… nó chất chứa một sự tuyệt vọng còn hơn cả tôi.

Khi bàn tay chai sần nhưng ấm áp của anh ấy vươn ra nắm lấy tay tôi, tôi bất giác bật cười, một nụ cười méo xệch giữa cơn đau đớn tột cùng.

Trong biển lửa đang tham lam nuốt chửng mọi thứ, ánh mắt của Hạo Thiên còn rực cháy hơn cả ngọn lửa đó. Đó là tình yêu của một kẻ khờ dại, dám hy sinh tất cả vì một người chưa từng một lần đáp lại tình cảm của mình.

Nói thật nhé, tôi chưa từng một giây phút nào thực sự thích Hạo Thiên.

Anh ấy có vẻ ngoài ưa nhìn, nhưng hoàn toàn không phải gu của tôi. Tôi là kiểu người mê mẩn mấy anh chàng mọt sách"da trắng, đeo kính cận, cử chỉ nho nhã, nói năng nhẹ nhàng, trông như vừa bước ra từ một thư viện cổ kính nào đó ở châu Âu.

Còn Hạo Thiên thì sao? Da bánh mật, thân hình cao lớn vạm vỡ, toàn cơ bắp cuồn cuộn, mày rậm mắt sáng, nhưng nói chuyện thì ồm ồm như sấm, hành động thì đôi khi lại có chút gì đó "quê mùa", cục mịch.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com