Trọng Sinh, Tôi Cua Lại Chồng Từ Đầu

Chương 5





Là sinh viên đại học duy nhất của cả cái làng quê nghèo, tôi đã từng rất tự hào, từng ảo tưởng rằng mình xứng đáng với một tương lai xán lạn hơn nhiều… chứ không phải là an phận gả cho một người đàn ông như Hạo Thiên.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Nhưng biết sao được, trải qua không biết bao nhiêu cuộc xem mắt, hễ cứ nghe đến con số sính lễ "huyền thoại" 38 vạn 8 tệ, các ứng cử viên sáng giá đều quay xe nhanh hơn cả bánh tráng lật.

Chỉ duy nhất có Hạo Thiên là gật đầu đồng ý. Không một lời mặc cả, không một chút do dự. Như thể mẹ tôi đang rao bán một món hời vậy.

Dưới sức ép nặng nề từ mẹ và cả gia đình, tôi đành nhắm mắt đưa chân, miễn cưỡng gả cho anh.

Sau khi về chung một nhà, Hạo Thiên lao đầu vào làm việc như một con thiêu thân, mọi đồng tiền kiếm được đều đưa hết cho tôi, mọi sự quan tâm lo lắng cũng chỉ dành cho một mình tôi. Anh ấy luôn âm thầm ở bên cạnh, lặng lẽ chịu đựng mọi sự chì chiết, chưa bao giờ hé răng nói một từ "không" với bất cứ yêu cầu, dù là vô lý, nào của tôi.

Một người đàn ông như vậy, trong mắt tôi lúc đó, chỉ có thể gói gọn trong hai từ… ngốc nghếch.

Nếu không ngốc, tại sao lại có thể dốc hết ruột gan đối tốt với một người rõ ràng không hề yêu mình?

Nếu không ngốc, tại sao lại có thể nhắm mắt làm trâu làm ngựa cho nhà họ Lưu chúng tôi, cam chịu đủ mọi tủi nhục mà không một lời than vãn?

Và nếu không ngốc, tại sao lại dám một mình đơn độc xông vào biển lửa đang bùng cháy dữ dội… chỉ để được c.h.ế.t cùng tôi?

Ngay cái giây phút mà ngọn lửa đỏ rực bao trùm lấy tất cả, ngay cái khoảnh khắc anh ấy tuyệt vọng vươn tay về phía tôi, một sự thật bỗng nhiên lóe sáng trong đầu tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có lẽ… tôi đã sai lầm cả một đời người.

Nếu ông trời có lòng thương xót, cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với người đàn ông ngốc nghếch ấy.

Chỉ cần tốt hơn một chút thôi, rồi lại thêm một chút nữa…

"Loại người nghèo rớt mồng tơi như cậu mà cũng đòi trèo cao, mơ tưởng lấy được con gái tôi sao?"

Giọng nói quen thuộc đến ám ảnh, như một bài ca bất hủ mà tôi đã phải nghe đi nghe lại N lần trong kiếp trước.

"Nghe đồn cậu lên thành phố làm thuê làm mướn mấy năm nay rồi phải không? Với cái trình độ học vấn nửa mùa ấy thì chắc kiếm được ba cọc ba đồng chứ gì?"

Chà, khả năng khám xét lý lịch của mẹ tôi vẫn đỉnh như ngày nào.

"Con Thư Ngọc nhà tôi là sinh viên đại học duy nhất của cái làng này đấy nhé, là phượng hoàng đấy! Cậu chỉ là con cóc ghẻ thôi!"

Vâng, con là phượng hoàng, nhưng suýt nữa thì thành phượng hoàng quay trong kiếp trước rồi mẹ ạ.

"Sính lễ ít nhất cũng phải ba mươi tám vạn tám tệ. Dù có phải đi bán m.á.u hay bán thận gì đó thì cũng phải xoay cho đủ, thiếu một đồng thì đừng hòng rước nó đi!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com