Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 143



Cảm ơn ngài."

Nói chuyện thêm một chút David cũng ra về.

 

Diễm Tinh lúc này mới thở ra một hơi.

"Căng thẳng sao?" Tần Phong đi đến bên cạnh cô, ý cười đầy mặt nói.

"Có chút chút.

 

Em không ngờ vị kiến trúc sư em đang tìm lại là vợ của ngài ấy." Diễm Tinh hai mắt sáng rực, hưng phẫn nghĩ đến người mình đang tìm vui mừng nói.

 

Lại không chú ý đến ánh mắt của Tần Phong nhìn cô lúc này, muốn bao nhiêu tình ý liền có bấy nhiêu.

Tần Phong nhìn cô gái nhỏ vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui theo cô.

 

Hắn cười cười, điểm nhẹ mũi nhỏ nhắn của cô nói: "Mai tôi sẽ dẫn em đi gặp cô ấy.

 

Nhưng thành hay không đều phụ thuộc vào em, tôi sẽ không xen vào."

Diễm Tinh gật đầu nói: "Được, cảm ơn anh, Phong ca ca."

Tần Phong nhớ lại ngày trước Hạo Hiên nói muốn tìm một vị kiến trúc sư nổi tiếng tên Rishima.

 

Mà trùng hợp, tòa lâu đài này của hắn chính là do cô ấy thiết kế.

 

Điều này ngay cả ông nội cũng không biết.

 

Tòa lâu đài này, sau 2 năm khi hắn tiếp nhận mới cho xây dựng.

 

Lúc hợp tác hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu về đời tư của người khác cho nên tư liệu về cô ấy bị hắn quẳng sang một bên, nhưng vẫn còn lưu giữ.

 

Cho nên đối với hắn việc tìm kiến trúc sư này không khó.

 

Chỉ có một điều không ngờ lại là vợ của David, điều này khiến cho hắn đỡ tốn công sức.

Diễm Tinh lên phòng, tẩy lớp trang điểm, thay quần áo sau đó lại xuống tầng.

 

Nhìn giờ bây giờ đã 9 giờ tối.

 

Bụng cô có chút đói, tối muốn xuống tìm một cái gì đó để ăn nhẹ.

 

Hôm nay cô không ăn tối quá nhiều, cữ nghĩ rằng cô sẽ không có gì nhưng hóa ra cũng căng thẳng đôi chút.

"Tiểu thư, ngài cần gì ạ?" Quản gia Chad thấy Diễm Tinh xuống nhà, ngay lập tức đi đến bên cạnh cô hỏi.

 

"Cho cháu một cốc sữa ấm với chút đồ ăn nhẹ là được." Diễm Tinh cười nói.

 

Rồi cô nhìn xung quanh, không thấy Tần Phong đâu.

 

Trên tầng vừa rồi cô đi xuống cũng không thấy sáng đèn, không biết đã đi đâu rồi.

 

Nhưng cô cũng ngại hỏi, nhỡ hắn có việc phải đi ra ngoài, chuyện nội bộ ở đây cô cũng không muốn biết.

Quản gia nghe cô nói thì cúi đầu sau đó lui vào phòng bếp: "Dạ vâng ạ.

 

Xin tiểu thư đợi một chút." Diễm Tinh gật đầu, rồi ngồi xuống ghế sofa cầm điện thoại lên xem chút tin tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ khoảng 10 phút sau quản gia đã đi ra, nói đồ ăn chuẩn bị xong rồi, cô có thể vào ăn.

Diễm Tinh mỉm cười nói một tiếng cảm ơn, sau đó đi vào phòng bếp.

 

Có lẽ nhà bếp để ý giờ đã muộn, cho nên mấy món ăn nhẹ cũng không quá nặng bụng.

 

Đều là mấy món nhẹ nhàng, có một chén cháo cùng một lát bánh mì với cốc sữa nóng và một ít hoa quả.

Diễm Tinh nhanh chóng giải quyết đồ ăn trên bàn, rồi cầm cốc sữa đã uống được một nửa lên.

 

Người làm thấy cô đã ăn xong, nhanh nhẹn tiến lên thu dọn bát đũa.

Diễm Tinh nhìn thời gian, đã 10 giờ.

 

Cô vừa mới ăn xong, cũng không thích hợp đi nghỉ ngay nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.

 

Dù nói bên ngoài tòa lâu đài này, có rất nhiều biệt thự liền kề san sát nhau.

 

Nhưng cũng cách tòa lâu đài khoảng gần 1km.

 

Còn ở xung quanh tòa lâu đài là một khu vườn rất rộng.

 

Ở đây có đài phun nước rất lớn, cũng có ghế ngồi, có xích đu, cái này Diễm Tinh vô cùng thích thú.

 

Cô đi dạo một lúc sau đó chọn một chiếc xích đu ngồi xuống.

 

Cô nhìn nhìn đoạn đường một hồi, môi nở nụ cười cảm thán.

 

Cô đi lâu như vậy mà còn chưa đi được một nửa vòng của tòa lâu đài, mới chỉ đi được khoảng 1/4 tòa lâu đài.

 

Không biết lâu đài này rộng bao nhiêu nữa.

Ngồi một chút, vừa nhấm nháp ly sữa ấm vừa ngồi xem điện thoại.

 

Đến khi cốc sữa trong tay Diễm Tinh đã hết cô mới dời mắt khỏi chiếc điện thoại trong tay.

 

Thật ra cô đang xem xét một số chuyện ở Hạo Tinh.

 

Sắp tới Hạo Tinh sẽ đầu tư vào một dự án phim lớn, Vương Lâm đang gửi cho cô xem kế hoạch tới đây.

 

Đi một hồi rồi ngồi một hồi đã gần 11 rưỡi đêm rồi.

 

Diễm Tinh cười nhẹ, đứng dậy men theo lối cũ muốn đi lại về tòa lâu đài.

 

Nhưng đi đến khúc quẹo, cô bỗng nhiên dừng bước.

 

Ánh mắt tỏ ra bất ngờ, trước mắt cô là một người đàn ông trên người loang lổ vết máu.

 

Hình như là do đạn bắn, hiện tại m.á.u vẫn từ vết thương chảy ra.

 

Hơi thở giống như vô cùng yếu ớt, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

 

Cảnh tượng này khiến Diễm Tinh nhớ lại ngày gặp Tần Phong ở nhà chính Tần Gia.