Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 144



Cảnh này so với lúc đó còn muốn tàn nhẫn hơn một phần.

Theo bản năng cô lùi lại một bước, tay cầm cốc thủy tinh nới lỏng.

 

Chiếc cốc rơi xuống đất, tạo ra âm thanh sắc nhọn.

 

Mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí khiến hô hấp của Diễm Tinh khó khăn, cổ họng cô dâng lên một cỗ nước chua.

 

Cô che miệng, chân tiếp tục muốn lùi lại nhưng mới được một bước cả người cô đập phải một bức tường thịt.



 

Trong chốc lát, cả người cô bị một sức lực lớn xoay lại.

 

Mặt và mũi cô được bao phủ bởi một mùi hương quen thuộc.

Tần Phong không ngờ Diễm Tinh giờ này còn chưa ngủ.

 

Hắn đưa mắt nhìn mấy người áo vest đen đằng kia.

 

Ngay lập tức họ hiểu ý, cúi người rồi nhanh chóng đem người đàn ông toàn thân đầy m.á.u đi xuống cái hầm đang được mở sẵn ra ở chân của tòa lâu đài.

 

Trong chốc lát cửa hầm đóng lại giống như nó không hề tồn tại.

Cảm nhận thân thể cô gái trong lòng có chút run nhẹ, Tần Phong đưa tay vuốt tóc cô, nhu hòa nói: "Bị dọa rồi?"

Diễm Tinh lắc đầu, sau đó lại nhanh chóng gật đầu.

 

Mặt cô vẫn chôn chặt trong n.g.ự.c hắn, tay nắm chặt vạt áo hắn một chút cũng không muốn chui ra.

 

Tần Phong bật cười, tay vuốt nhẹ xuống sống lưng cô: "Vậy rốt cuộc là bị dọa hay không?" Cô gái này hiếm khi đối với hắn thân cận như vậy, nếu là bị dọa mà thành thế này, thật muốn dọa cô thêm mấy lần nữa.

 

Có điều nghĩ lại, hắn một chút cũng không nhẫn tâm dọa đến cô.

Diễm Tinh hít sâu một hơi, tay ôm Tần Phong chặt thêm một chút, sau đó giọng lý nhí còn có chút run rẩy nói: "Mùi ở đây rất khó chịu."

Nghe Diễm Tinh nói vậy, mày Tần Phong hơi nhíu, đem Diễm Tinh bế lên, để mặt sát vào cổ hắn rồi nhanh chóng bế cô đi cách xa nơi này.

 

Hắn vì cảm thấy luyến tiếc hành động này của cô gái nhỏ nên mới quên mất mùi m.á.u tanh nồng ở đây.

Đến lúc đứng trước cửa tòa lâu đài, Diễm Tinh cũng chưa đem mặt nhỏ của mình ra.

 

Tần Phong cười nhẹ, bế cô lên phòng.

 

Quản gia Ched nhìn thấy tình hình này, đáy mắt hiện lên ánh mắt kì quái, vừa có bất ngờ lại càng nhiều hơn là một loại xúc động.

 

Trên gương mặt vốn không có nhiều cảm xúc của ông bây giờ ngập tràn vui sướng, hốc mắt còn ẩn hiện nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi bế Diễm Tinh lên phòng, lúc này cô mới đem mặt mình ló ra ngoài.

 

Cả người Diễm Tinh được Tần Phong ôm vào ngực, còn hắn thì ngồi trên ghế trong phòng cô.

Nhìn thấy cô gái nhỏ hốc mắt hồng hồng, nghĩ rằng cảnh tượng ngày hôm nay dọa đến cô rồi.

 

Tần Phong đưa tay xoa nhẹ khóe mắt cô, giọng trầm thấp nói: "Sợ sao?"

Diễm Tinh hơi cắn môi gật nhẹ đầu.

 

Thật ra cô không phải là sợ cảnh tượng kia, mà là sợ mùi m.á.u đó.

 

Nó làm cô liên tưởng đến ngày bị Triệu Đức Hải bắt ép uống thứ nước đó.

 

Mùi m.á.u lúc nãy rất giống với mùi cô ngửi thấy trong thứ nước kia khiến Diễm Tinh sinh ra bài xích.

 

Cô cũng từng nhìn thấy người c.h.ế.t trước mặt mình, lại còn theo rất nhiều kiểu dã man cho nên lúc nãy cô nhìn không phải quá man rợ.

 

Cô như vậy là do mùi, cho nên lúc nói Tiểu Mỹ g.i.ế.c c.h.ế.t tên kia cô đều bảo Tiểu Mỹ đừng khiến hắn đổ máu.

 

Chính là vì cô không ngửi được mùi m.á.u tanh nồng đó.

 

"Không quá sợ hãi nó, em chỉ không thích ngửi mùi máu." Diễm Tinh bình ổn hô hấp, cảm giác muốn nôn rút đi, lại uống cốc nước Tần Phong rót cho mới nhỏ giọng nói.

Tần Phong thở dài, vuốt ve lưng cô dịu giọng nói: "Ngủ đi."

Diễm Tinh vừa rồi tinh thần hơi hoảng, hiện tại lại nghe Tần Phong dịu dàng vỗ về cô như vậy trong chốc lát thật sự ngủ thiếp đi trong lòng Tần Phong.

Cảm nhận được Diễm Tinh hơi thở đều đều nhắm mắt ngủ, Tần Phong cong khóe môi, ôm cô chặt thêm một chút, ánh mắt hắn phá lệ dịu dàng.

 

Nếu hôm nay không có việc, thật muốn ôm cô ngồi cả đêm như vậy, nhưng hắn bây giờ có việc phải giải quyết.

 

Khoảng nửa tiếng sau, cảm thấy không tiếp tục trì hoãn được nữa hắn mới chậm rì rì ôm Diễm Tinh đến bên giường nhẹ nhàng đặt cô xuống.

 

Nhưng lúc hắn muốn đứng dậy lại phát hiện bàn tay của cô gái nhỏ vẫn nắm chặt lấy áo hắn.

 

Dù hiện tại cô đã ngủ say nhưng vẫn không có chút gì buông lỏng.

 

Chứng tỏ vừa rồi, cô thật sự đã bị dọa.

 

Tần Phong cười, đem tay cô tách ra.

 

Xong xuôi mới hôn nhẹ lên khóe môi của Diễm Tinh, rù rì nói: "Ngoan, tôi đi một lát rồi sẽ về với em."

Nói xong hắn lại lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô rồi mời xoay người tắt điện, đi ra bên ngoài..