Trọng Sinh Tôi Trở Thành Trùm

Chương 148



Diễm Tinh cứ như vậy b.ắ.n s.ú.n.g trong vòng một tiếng.

 

Đến khi tay cô không còn vững nữa cô mới ngừng.

 

Nhìn đến bia b.ắ.n lỗ chỗ đạn, khóe môi Diễm Tinh lại nâng thêm một phần.

Những người áo đen nơi này hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng cô gái mà lão đại chọn, không thể là cô gái bình thường được.

 

Tuy cô b.ắ.n trong vòng 1 tiếng chỉ b.ắ.n được 2 lần trúng hồng tâm.

 

Nhưng lại không có viên đạn nào trượt ra bên ngoài.

 

Hơn hết, cô biết cách để kiểm soát cây s.ú.n.g trong tay.

 

Mới tập hai ngày mà đã được như vậy là rất tốt rồi.

 

Hôm qua lão đại giúp cô ấy tập luyện, có phải vì thế nên hôm nay mới được như này hay không?

Thật ra Diễm Tinh làm về thiết kế, tay cô cần linh hoạt cũng cần khéo léo.

 

Cô cần cảm giác tốt để có thể cảm nhận được chất liệu của vải.

 

Chắc cũng vì lí do này mà Tần Phong muốn cho cô tập b.ắ.n súng, vì nó hợp với cô để phòng thân nhất.

 

Cô không học được võ, từ lúc bé đã không học được, cha cho đi học mấy ngày cô đã muốn không ổn.

 

Đến lúc lớn, muốn học cũng khó, cho nên giữ một khẩu s.ú.n.g bên người là hợp lý nhất.

Diễm Tinh đặt khẩu s.ú.n.g xuống, trong lòng sảng khoái.

 

Cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, giấc mơ kia khiến tâm trạng của cô trùng xuống không ít, bây giờ đã hồi phục hơn phân nửa.

Diễm Tinh cười nhẹ, khôi phục lại bộ dạng dịu dàng khả ái như lúc trước, dáng vẻ giống như muốn uống m.á.u người khác lập tức bay biến.

Cô quay lại cười nhìn mấy người áo vest đen: "Cảm ơn đã cho tôi mượn súng.

 

Tôi đi trước nhé!"

Mấy người áo đen đồng loạt cúi người: "Vâng ạ, tiểu thư về."

Diễm Tinh bị âm thanh vang dội này làm tỉnh cả người.

 

Bọn họ hôm nay so với ngày thường có vẻ nhiệt tình hơn chút nhỉ.

 

Hôm vừa rồi dù có ở ngoài tình cơ gặp cô cũng chỉ là cúi đầu chào một cái sau đó tiếp tục công việc mà.

Cô cười cười mấy cái sau đó đi ra bên ngoài.

 

Đã gần 11 giờ trưa, về lâu đài tắm rửa thay quần áo xong cô liền xuống ăn trưa.

 

Ăn trưa xong Diễm Tinh lại ngồi vào bàn, tiếp tục công việc của mình.

4 giờ chiều, phía bên dưới tòa lâu đài có tiếng xe cùng tiếng chào.

 

Cô biết Tần Phong trở về.

 

Cô đã chuẩn bị đẩy đủ, tối nay còn chuyện quan trọng hơn cần làm.

Diễm Tinh xuống dưới nhà, thấy Tần Phong đã đi vào trong nhà.

"Phong ca ca." Diễm Tinh cười gọi.

"Ừ, có ăn trưa đúng giờ không?" Tần Phong nhìn cô, ngữ điệu dịu đi không ít.

Diễm Tinh gật đầu: "Đúng giờ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Việc cô tập b.ắ.n s.ú.n.g và việc cô muốn đua xe hắn đều đã biết chỉ muốn hỏi cô xem cô trả lời hắn thế nào thôi.

"Có tập b.ắ.n s.ú.n.g không?"

"Có ạ." Diễm Tinh lại ngoan ngoãn gật đầu.

"Chuẩn bị tốt chưa, chốc nữa tôi sẽ đưa em đi ăn."

"Đã chuẩn bị tốt ạ." Diễm Tinh thật thà trả lời.

 

Nhưng trả lời xong cô mới thấy cuộc đối thoại của cô với Tần Phong đúng thật là nhạt nhẽo.

 

Cô là vì vẫn còn có chút xấu hổ với việc xảy ra hôm qua, không nói nhiều lắm.

 

Tần Phong vốn lại không phải là người nói nhiều, hai người câu được câu không nói chuyện.

Tần Phong sai người dọn một chút đồ ăn nhẹ lên cho cô.

 

Sợ cô tối nay mải bàn công việc sẽ không thể ăn nhiều.

 

Đối với sự săn sóc này của hắn, Diễm Tinh vô cùng cảm động.

 

Cô thề về sau sẽ giúp hắn tìm một người vợ thật tốt chăm sóc hắn.

 

Dù sao, Tần Phong không coi Tần Lâm là em, mà người phụ nữ trên danh nghĩa được coi là mẹ của Tần Phong kia...ha ha không cần nói cũng hiểu.



 

Hắn coi cô là em gái, cô cũng nên quan tâm tới hắn giống các anh trai mình một chút, không thể cái gì cũng nhận không được.

6 giờ rưỡi tối Diễm Tinh bước ra khỏi phòng.

 

Hôm nay cô mặc trên người bộ váy màu bạc, dài đến đầu gối.

 

Trên tay đeo một cái lắc bạc, tóc dài được uốn xoăn nhẹ.

 

Trên gương mặt xinh đẹp của cô được trang điểm nhẹ nhàng.

Quản gia Ched nhìn cô gái vừa xuống tầng.

 

Dù thế nào ông cũng phải cảm thán, cô gái này thật sự rất đẹp.

 

Đẹp đến nỗi, chỉ cần cô đứng một chỗ đó, dù có bao nhiêu người xung quanh hay cảnh vật có tuyệt mĩ đến thế nào vẫn không thể dìm được cô xuống.

 

Lúc không trang điểm trên người cô gái toát lên vẻ đơn thuần thanh khiết, hiện tại trang điểm nhẹ vào lại càng thêm động lòng người.

 

Ông quay sang nhìn Tần Phong.

 

Thấy Tần Phong dù mặt không đổi sắc nhưng trong ánh mắt kia, ông có thể nhìn thấy một ngọn lửa sáng rực.

 

Ngọn lửa này nhắm thẳng cô gái đang đi xuống kia mà hướng tới.

Diễm Tinh tâm tình vốn đang để vào việc chuẩn bị nói chuyện với nhà thiết kế Rishima cho nên đối với ánh mắt của Tần Phong cô không để ý.

 

Cô mỉm cười đến trước mặt Tần Phong, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Phong ca ca, em mặc bộ này gặp cô ấy được chứ?"

Tần Phong khôi phục lại ý chí rất nhanh.

 

Dù trong mắt vẫn còn ánh lửa nhưng không còn sáng rực như trước nữa.

 

Hắn nhìn một lượt từ trên người cô xuống, gật đầu nói: "Rất tốt, đi thôi." Nói xong hắn bước ra bên ngoài.

Diễm Tinh nghe hắn nói rất tốt, tâm trạng vui vẻ cười tươi rồi cũng theo Tần Phong đi ra bên ngoài.