Quản gia chưa bao giờ thấy cô gái nào gan lớn như vậy, còn dám trừng mắt với lão đại.
Nhưng mà phản ứng của lão đại còn khiến ông ngạc nhiên hơn.
Bị một cô gái trừng mắt lại còn gắt lên với hắn, mà hắn vẫn vui vẻ được, đây là lần đầu ông thấy.
Tần Phong nhìn theo bóng dáng Diễm Tinh, khi thấy cô không còn trong tầm mắt nữa mới tiếp tục bữa sáng của mình.
Trong giọng nói dù lạnh nhạt nhưng không khó nhận ra tâm trạng hắn đang rất tốt: "Chút nữa mang ít đồ ăn nhẹ lên cho cô ấy.
Nói với cô ấy trưa nay tôi có việc không về được, nhớ ăn trưa đúng giờ.
Bảo cô ấy chuẩn bị tối tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn.
Hôm nay nếu cô ấy muốn đi tập b.ắ.n s.ú.n.g thì cho người đi theo cô ấy."
"Vâng ạ." Vị quản gia kia thu lại ý cười sắp tràn ra, cung kính cúi đầu nói.
"Tuyệt đối không để cô ấy đi đua xe!" Tần Phong đang muốn thôi lại nhớ ra một việc, hơi trầm giọng nhắc nhở thêm.
"Vâng."
Diễm Tinh đi lên phòng, vẫn còn bốc hỏa.
Cô mắng người đang ngồi dưới nhà mấy câu mới cảm thấy đỡ hơn.
Rốt cuộc cũng không xuống nhà nữa, Diễm Tinh ngồi vào bàn tiếp tục xem xét công việc còn dang dở.
Hiện tại cô về quản lý Hạo Tinh, có rất nhiều việc cô phải quản, không có nhiều thời gian rảnh như trước nữa.
May mà cô còn chưa nói ra bên ngoài cô sẽ trở về, nếu không hiện tại cô chưa chắc đã đi được sang Mỹ như vậy.
Lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Một giọng nữ truyền vào phòng Diễm Tinh: "Thưa tiểu thư, thiếu gia nói mang chút đồ ăn nhẹ lên cho tiểu thư ạ!"
Diễm Tinh hơi nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn ra mở cửa: "Cô vào đi!"
Cô hầu gái nhìn thấy Diễm Tinh, ngay lập tức cúi đầu, bê khay lên đi vào trong phòng nhẹ giọng nói: "Tiểu thư có muốn dùng thêm gì không ạ?"
"Không cần đâu, cảm ơn cô." Diễm Tinh nói.
"Thiếu gia còn nói, trưa nay ngài ấy không về, tiểu thư nhớ ăn trưa đúng giờ.
Tối ngài ấy sẽ về đưa tiểu thư đi ăn ạ.
Còn có, nếu tiểu thư muốn tập b.ắ.n s.ú.n.g thì cứ nói với quản gia một câu, sẽ có người đưa tiểu thư đi ạ." Cô hầu gái đó truyền đạt lại ý của Tần Phong cho Diễm Tinh.
"Tiểu thư ăn xong có thể gọi tôi, tôi sẽ lên mang đồ xuống ạ." Nghĩ nghĩ, cô hầu gái đó lại bổ xung thêm một câu.
"À, tôi biết rồi." Diễm Tinh gật đầu cười nhẹ với cô hầu gái, thân thiện nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô hầu gái thấy không còn gì nữa rồi liền lui ra khỏi phòng.
Diễm Tinh cầm cốc sữa lên uống.
Xem ra người này vẫn có lương tâm, trêu chọc cô xong còn vẫn lo nghĩ cho cái bụng của cô.
Nghĩ một chút, cô quyết định ăn xong liền xuống dưới tập b.ắ.n súng.
Với bộ môn này, cô tương đối có hứng thú.
Lại nghĩ đến bộ môn thu hút cô nhất, Diễm Tinh hai mắt sáng rực.
Hôm nay Tần Phong không có nhà, có phải hay không cô có thể thử đua xe?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Diễm Tinh nhanh chóng nhét đầy bụng.
Thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó buộc tóc lên thành hình đuôi ngựa lại nghỉ ngơi thêm 15 phút, sau đó xuống nhà tìm quản gia.
"Bác quản gia, hiện tại cháu có đi b.ắ.n s.ú.n.g được không?" Khi nhìn thấy quản gia đang đứng trong vườn, Diễm Tinh đi đến nét mặt hiện lên vui vẻ nói.
"Dạ được ạ, để tôi sắp xếp người đưa tiểu thư đi." Quản gia Ched gật đầu nói với cô, sau đó ông vẫy tay với một người mặc vest đen đang đứng gần đó.
Người nọ hiểu ý, lập tức nói gì đó thông qua phương tiện truyền thông tin đặc trưng dành cho những tổ chức lớn như này.
"Vậy, cháu hôm nay muốn đến thăm đường đua xe một chút." Diễm Tinh cười nhẹ, thử thăm dò.
"Thiếu gia có đặc biệt dặn dò, không thể để tiểu thư đua xe ạ."
Khóe mắt Diễm Tinh giật giật, quả thật cái gì cũng đã dự đoán từ trước.
Cô hơi ỉu xìu đi một chút, nhưng nghĩ lại có thể tập b.ắ.n s.ú.n.g cũng là không tệ, cho nên liền vui vẻ trở lại.
Trong chốc lát, có một chiếc xe đỗ ở trước mặt cô.
Diễm Tinh biết đây là người đến đưa cô đi phòng tập bắn, cô nhanh chóng leo lên xe.
Vì giấc mơ tối hôm qua nên hôm nay Diễm Tinh đem bia b.ắ.n kia ngắm thành Triệu Đức Hải, b.ắ.n đến đặc biệt hăng hái, khóe môi cô mỗi lần b.ắ.n trúng hồng tâm là lại giương thêm một chút.
Trong đầu cô vẫn còn nhớ như in kí ức đó, khiến ánh mắt cô trở nên đặc biệt lạnh lẽo.
Khí chất trên người cô so với lúc không tập b.ắ.n s.ú.n.g hoàn toàn khác nhau, lúc này trên người cô tỏa ra vẻ khát m.á.u kinh người.
Điều này khiến cho một dàn người áo đen đằng sau lưng cô không khỏi há hốc miệng cảm thán.
Còn tưởng cô gái này là một cô gái dịu dàng nhút nhát, nhưng hình như họ nhầm rồi.
Bộ dáng bây giờ của cô với hai từ dịu dàng giống như khoảng cách từ trái đất lên sao Hỏa.