Ta và nhũ mẫu liếc mắt nhìn nhau, bà liền đi phân phó phu xe và hộ vệ, bảo bọn họ nghỉ lại trong xe ngựa.
Lúc xuất môn, ta đã chuẩn bị sẵn lương khô và nước uống, đám tuỳ tùng hoàn toàn có thể ứng phó được một đêm.
Quý Ninh Sinh lập tức bận rộn trở lại, trước tiên là dọn dẹp giường chiếu, sau đó thành thục vá chăn đệm.
Căn phòng không lớn, nhưng gọn gàng sạch sẽ.
Ta nhìn hắn lúi húi làm việc, thấy đôi tay ấy thật sự rất khéo.
Không chỉ viết chữ đẹp, mà dùng kim thêu cũng vô cùng thuần thục.
May được mấy mũi, hắn lại dùng đầu kim khẽ gãi đầu – nhũ mẫu bên cạnh ta mỗi lần làm kim chỉ cũng có động tác này.
Dáng vẻ đảm đang ấy, thật chẳng hợp chút nào với thân hình cường tráng của hắn.
Ta bỗng thấy lòng mình dịu lại, có một cảm giác an yên tĩnh lặng lan khắp ngực.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nghĩ đến kiếp trước, tuy Trần Cảnh đối xử với ta ôn hòa, nhưng giữa hai người dường như thiếu mất điều gì – chẳng có mật ngọt ân ái, cũng không có thấu hiểu tâm tình.
Mỗi lần trò chuyện, đều chỉ dừng ở bề ngoài.
Nhưng ta vốn là người lý trí, tự hiểu rằng cuộc hôn nhân ấy đã xem như không tệ.
Đêm đến, ta nằm trong chiếc chăn đã giặt đến bạc màu, mơ hồ nghe tiếng ván giường bên cạnh kẽo kẹt.
Là Quý Ninh Sinh đang xoay người.
Hắn hẳn là không ngủ được, lại sợ gây tiếng động lớn, nên chỉ dám xoay mình thật chậm.
Nhũ mẫu nằm kế bên ta khẽ ghé tai nói nhỏ:
“Tiểu thư, lão nô quan sát Quý lang quân suốt cả buổi rồi, thấy hắn làm việc đâu ra đó, lại biết chăm sóc người khác. Ngoại trừ gia cảnh nghèo khó, quả thật chẳng tìm ra lỗi gì.”
Ta chớp mắt, cố tình nâng giọng đôi chút:
“Ta thích Quý đại ca.”
Sáng hôm sau, hai mắt Quý Ninh Sinh thâm quầng, vừa nhìn đã biết – suốt đêm hắn không ngủ được.
Chạm phải ánh mắt đen nhánh của Quý Ninh Sinh, ta dứt khoát uy hiếp:
“Ta đã ở lại nhà huynh một đêm, nếu huynh còn không chịu thành thân, e rằng danh tiếng của ta sẽ bị tổn hại.”
Quý Ninh Sinh há miệng định nói gì, nhưng cũng không tức giận.
Hắn bưng trong tay một chiếc bát sứ, bên trong là hai quả trứng gà vừa mới luộc chín.
Hẳn là phần điểm tâm chuẩn bị cho ta.
Tiểu đệ và tiểu muội của hắn đứng một bên, mắt dán chặt vào quả trứng, thèm đến mức l.i.ế.m môi.
E rằng đây chính là hai quả trứng duy nhất trong nhà họ Quý.
Thế nhưng, hai đứa nhỏ chỉ yên lặng nhìn.
Ca ca chưa mở lời, chúng không ai dám tranh phần.
Ta liếc nhìn bài vị được thờ trên án, liền bước tới, chắp tay khấn vái:
“Bá phụ bá mẫu, con là A Nguyệt của Thẩm gia, kể từ hôm nay, con sẽ đưa các hài tử của người đi. Về sau, con nhất định chăm sóc tốt cho bọn chúng. Nếu hai vị linh thiêng nơi chín suối, cũng có thể yên lòng. Chờ sau khi thành thân, con sẽ đích thân tới dâng hương tế bái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quý Ninh Sinh không nói gì nữa.
Đôi mắt hắn đỏ hoe, đưa trứng về phía ta:
“Còn nóng, nàng ăn đi.”
Ta lại đem trứng chia cho hai tiểu hài tử:
“Đệ đệ muội muội đang tuổi ăn tuổi lớn, càng nên ăn nhiều một chút. Sau khi về Thẩm gia, các đệ muội chính là người một nhà với ta.”
Ba huynh muội nhà họ Quý chẳng có bao nhiêu y phục, cũng không có món đồ nào đáng giá, cho nên khi dọn đi, mỗi người chỉ mang theo một tay nải nhỏ, đơn giản gọn gàng.
Lúc sắp rời đi, Quý Ninh Sinh quay đầu nhìn lại mái nhà tranh đơn sơ.
Ta vươn tay chạm vào cánh tay trái của hắn, cố tình vuốt nhẹ – rắn rỏi hữu lực.
Hắn không nên mất cánh tay ấy.
Đời này, hắn vẫn sẽ là đại tướng quân, mà ta – sẽ bảo hộ hắn.
Quý Ninh Sinh tưởng ta chiếm tiện nghi, toàn thân căng cứng, cơ bắp nơi cánh tay như khẽ động, nhưng hắn không tránh né, cứ để mặc ta sờ lên tay mình.
Ta không nhịn được bật cười.
“Quý đại ca, huynh đừng sợ. Ta đã nói rồi, chờ đến khi huynh thật sự tiếp nhận ta, ta mới cùng huynh làm phu thê đúng nghĩa.”
Quý Ninh Sinh mím môi không đáp, chỉ đỏ mặt im lặng.
Trở về Thẩm gia, phụ mẫu rốt cuộc cũng thấy rõ gương mặt của Quý Ninh Sinh, lại quan sát trên dưới mấy lượt, không còn vẻ chê bai như trước nữa.
Mẫu thân vui vẻ cười mấy tiếng:
“Không tệ, nhìn là biết dễ sinh dưỡng.”
Phụ thân lập tức nhìn thấu tâm tư của mẫu thân, ho khan hai tiếng:
“Khụ… đã bằng lòng thành thân, vậy Thẩm gia bắt đầu chuẩn bị đại hôn thôi.”
Càng kéo dài, danh tiếng của Thẩm gia càng thêm bất lợi.
Quý Ninh Sinh thoáng sững người, rồi rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ đoan chính nghiêm cẩn.
Hắn vẫn giữ lễ mà không hèn kém, chắp tay cúi người:
“Tiểu tế bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu. Tiểu tế không có gì báo đáp, ngày sau nhất định tận tâm phụng dưỡng hai vị.”
Đệ đệ ta – Thẩm Lương – năm nay vừa tròn bảy tuổi, đúng độ tuổi thiếu bạn chơi.
Nó nắm tay Quý tiểu đệ và Quý tiểu muội chạy khắp phủ Thẩm gia, ba đứa nhỏ rất nhanh đã thân thiết, hòa thuận vui vẻ.
Quý Ninh Sinh lúc ấy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Trước ngày thành thân, ta đích thân đo đạc thân hình cho hắn, chuẩn bị may thêm mấy bộ y phục.
Quý Ninh Sinh cứng đờ toàn thân, chẳng dám cử động.
Đợi đến khi đo xong, trên trán hắn đã rịn một tầng mồ hôi, gương mặt tuấn tú đỏ bừng như quả chín.
Ta không nhịn được, khẽ kiễng chân hôn lên má hắn một cái.
Chỉ là muốn giúp hắn mau chóng quen với quan hệ thân thiết giữa ta và hắn.
Dẫu sao kiếp trước ta đã từng làm vợ người ta, cũng chẳng còn e thẹn rụt rè như thiếu nữ lần đầu gả chồng.