Quý Ninh Sinh ngẩn người, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thần sắc hắn biến đổi liên hồi — đầu tiên là kinh ngạc, kế đó là luống cuống, rồi lại lộ ra nét vui mừng.
Chỉ là hắn không dám quá rõ ràng, nên cố sức đè nén.
Kết quả là… trên khuôn mặt tuấn tú kia, diễn đủ một hồi binh hoang mã loạn.
Ta dẫn Quý Ninh Sinh ra ngoài dạo phố, mua sắm một số đồ dùng cần thiết cho đại hôn.
Không ngờ, lại chạm mặt cố nhân.
Bên cạnh Trần Cảnh là một nữ tử nhỏ nhắn, linh động – chính là Thôi Tri Ý.
Hai người họ nhìn nhau cười, trong mắt đều lộ rõ ý tình.
Trần Cảnh dịu giọng:
“A Ý, muội có mệt không? Có cần tìm một trà lâu nghỉ chân không?”
Thôi Tri Ý thẹn thùng gật đầu:
“Ừm… vẫn là sư huynh chu đáo nhất.”
Ta sững người, bất chợt nhớ lại một chuyện.
Ta tên là Thẩm Nguyệt, tiểu danh Như Ý.
Kiếp trước, vài năm sau khi thành thân, một lần trên giường, Trần Cảnh đột nhiên gọi ta “A Ý”.
Khi ấy, ta còn ngỡ hắn đang gọi nhũ danh của ta.
Nhưng thì ra…
Hắn đang gọi Thôi Tri Ý.
Thôi Tri Ý là con gái ân sư của Trần Cảnh. Kiếp trước, nàng được gả vào phủ Tề vương, làm trắc phi.
Còn đứa bé mà Trần Cảnh từng liều c.h.ế.t bảo vệ, chính là tiểu công tử của phủ Tề vương – con trai nàng.
Thì ra là thế…
Chân tướng nhất thời sáng tỏ.
Ban đầu, giữa ta và Thôi Tri Ý, Trần Cảnh đã lựa chọn ta.
Chỉ là, sau những năm dài tháng rộng, hắn lại dần dần chán ta, quay sang yêu thích một đóa hoa khác.
Lòng người dễ đổi.
Ta đã hoàn toàn thông suốt.
Khẽ cong môi cười nhẹ.
Nghĩ kỹ lại, tình cảm giữa ta và Trần Cảnh bắt đầu nhạt phai từ năm thứ ba sau khi thành hôn.
Nhưng hắn là kẻ trọng sĩ diện, trên mặt chưa từng để lộ nửa phần sai sót.
Khiến ta ngỡ rằng, chúng ta vẫn là phu thê hòa thuận.
Lúc này, Trần Cảnh cũng đã trông thấy ta.
Thôi Tri Ý lập tức trở nên cảnh giác, đưa mắt nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Trần Cảnh hiện giờ đang là nhân vật quyền thế hiển hách, nàng ta cứ ngỡ mình đã thắng.
Ánh mắt Trần Cảnh lướt qua mặt ta, rồi rơi lên người bên cạnh ta – Quý Ninh Sinh. Sắc mặt hắn đột nhiên sa sầm:
“Thẩm tiểu thư, chẳng phải nàng đã bị từ hôn rồi sao? Sao hắn lại ở đây?”
Quản chuyện người khác lắm thế!
Ta điềm đạm đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Quý đại ca hiện là hôn phu của ta, chẳng bao lâu nữa sẽ chính thức thành thân. Chàng ấy ở bên ta, há chẳng phải lẽ thường?”
Lông mày kiếm của Trần Cảnh nhíu chặt:
“Nàng điên rồi? Nàng có biết hắn…”
Trần Cảnh nói lời dở dang, hiển nhiên là không muốn để người khác nhận ra điều bất thường.
Dù sao, ta và hắn đều là người đã trọng sinh – việc ấy tuyệt đối không thể để lộ.
Trần Cảnh bèn hạ giọng đầy chua chát mỉa mai:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hôn sự là chuyện cả đời, Thẩm tiểu thư nên suy xét kỹ càng. Những kẻ… đoản mệnh, e là chẳng phải lương phối.”
Ta không chút khách khí, lập tức phản kích:
“Kẻ bội tín thất nghĩa, lại càng chẳng xứng làm phu quân người khác.”
Trần Cảnh làm quyền thần hơn nửa đời, lòng kiêu ngạo ngập trời, hừ lạnh một tiếng:
“Hừ! Thẩm tiểu thư, ta khuyên mà nàng chẳng nghe, sau này tự gánh hậu quả!”
Thật nực cười!
Ta nắm lấy bàn tay rộng lớn của Quý Ninh Sinh, xoay người rời đi.
Quý Ninh Sinh có vẻ mơ hồ chưa hiểu, ta liền trấn an hắn:
“Quý đại ca, chớ suy nghĩ nhiều. Ta đã nói huynh là lương phối, thì chính là lương phối. Ta sẽ khiến huynh sống thọ trăm tuổi, chúng ta sẽ có con cháu đầy nhà, cùng nhau bạc đầu.”
Quý Ninh Sinh thật dễ dỗ.
Chỉ một câu như thế, hắn đã ngượng ngùng nở nụ cười.
Từ ngày ấy trở đi, ta liền mời đến cho Quý Ninh Sinh hai vị tiên sinh – một văn, một võ.
Quý Ninh Sinh lấy làm kinh ngạc.
Ta giải thích:
“Quý đại ca, tuy huynh và ta sắp thành hôn, nhưng huynh không chỉ là phu quân của ta. Trước hết, huynh là chính huynh. Trước kia vì lo cho đệ muội mà chậm trễ chuyện đèn sách, nay bắt đầu lại cũng chưa muộn.”
“Huynh có ưu thế của huynh, ta cũng có sở trường của ta. Huynh và ta kết làm phu thê, ắt sẽ cùng thắng.”
Người làm ăn vốn thích đặt cược.
Quý Ninh Sinh là giống tốt, ta dĩ nhiên phải dốc tâm bồi dưỡng.
Khoa võ triều ta không chỉ khảo thí võ nghệ, mà còn xét các hạng mục khác như: cưỡi ngựa b.ắ.n cung, thương pháp, vóc dáng, binh pháp…
Kẻ đoạt đầu bảng khoa võ, mười phần thì tám chín phần là tướng tài trong tương lai.
Tham gia thi cử võ nghệ để vào triều, dẫu sao cũng hơn là lao ra chiến trường liều mạng.
Nghe ta nói, mắt Quý Ninh Sinh đỏ ửng, cổ họng lăn lên lăn xuống, hồi lâu mới nặng nề gật đầu:
“Ừm! Ta nhất định không phụ lòng nàng mong mỏi.”
Quý Ninh Sinh luyện tập vô cùng chăm chỉ, mới mấy hôm mà đám hộ viện đi cùng đã chẳng chịu nổi.
Hai vị tiên sinh đều khen: hắn là nhân tài văn võ song toàn hiếm có, chỉ là ngọc thô cần mài giũa nhiều hơn.
Vài ngày sau, khắp kinh thành đều biết – Thẩm gia sẽ giữ lời thực hiện hôn ước, các cửa hiệu của Thẩm gia cũng dần hồi phục sinh ý.
Hôm ấy, ta từ bên ngoài trở về, đích thân mang trà bánh đến cho Quý Ninh Sinh.
Thấy hắn đang cởi trần luyện võ, cơ thể rắn chắc, cơ bắp rõ ràng không thừa lấy một tấc, ta bất giác thấy khát, liền uống trước một chén trà.
Vừa thấy ta, ánh mắt Quý Ninh Sinh bừng sáng, lại mang vài phần ngượng ngùng. Hắn bước đến gần, thấp giọng hỏi:
“Nàng về rồi à? Có mệt không?”
Ta giơ tay lau mồ hôi cho hắn, hắn cũng khẽ khom người để ta dễ với tới.