Chiều hôm nay, sau khi Lữ Tú Anh nhận được niềm bất ngờ to lớn thì bà bắt đầu lo lắng, Lâm Tiếu chưa từng đi xa, càng đừng nói đến chuyện rời xa người nhà. Tuy rằng có thầy cô đi cùng nhưng cũng không biết Lâm Tiếu có ổn hay không.
“Sau này dù ăn hay uống mẹ sẽ chuẩn bị hai phần cho con, con mang đi ăn với Chu Tuệ Mẫn nhé.” Lữ Tú Anh nói.
“Cả tỉnh chỉ có năm suất, lớp Toán Olympic của bọn con đã chiếm hai suất rồi, lớp con giỏi thật đó.” Lữ Tú Anh thán phục.
Lâm Dược Phi ngồi lên sô pha: “Con gọi điện thoại hỏi thầy Hà nhé.”
Lâm Dược Phi cũng rất tò mò, gọi số điện thoại trong nhà của thầy Hà trước, không ai nghe máy, thử gọi sang số văn phòng của thầy Hà.
“Chiều chủ nhật, chắc thầy Hà không ở văn phòng đâu.”
Nhưng Lâm Dược Phi chưa kịp tắt máy, điện thoại đã được nhận, giọng nói của thầy Hà truyền tới: “Giấy báo tin mừng đã viết xong rồi, gửi bằng máy fax qua ngay đây.”
Lâm Dược Phi: “Thầy Hà, là em, anh trai của Lâm Tiếu.”
Bên kia điện thoại ngừng một lát, giọng thầy Hà trở nên thoải mái và nhiệt tình hơn: “À, là anh trai của Lâm Tiếu à, tôi còn tưởng là đồng nghiệp gọi tới giục tôi viết giấy báo tin mừng nữa.”
Lâm Dược Phi vội nói: “Thầy Hà cứ làm việc của thầy trước đi, em không có việc gì đâu ạ.”
Thầy Hà cười nói: “Làm xong rồi, máy fax thì để tụi trẻ mấy cậu thao tác, tôi chịu thôi.”
Hóa ra chiều nay các thầy cô của phòng giảng dạy đều tới trường tăng ca, hai người Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn vào vòng chung kết, không chỉ là niềm vui của hai gia đình mà còn là niềm vui lớn của phòng giảng dạy.
Thành tích thế này của lớp Olympic là thành tích của phòng giảng dạy, là thành tích của cả khu thậm chí là cả thành phố.
Lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy được mở liên tục nhưng đây là lần đầu tiên có thành tích tốt thế này. Chiều nay các thầy cô tranh thủ từng phút giây để viết giấy báo tin mừng, viết xong còn phải gửi lên các cấp.
Chuyện Lâm Dược Phi tò mò, thầy Hà trả lời: “Thành phố chúng ta có hai đứa Lâm Tiếu và Chu Tuệ Mẫn vào được vòng chung kết, đều ở trong khu chúng ta.”
Đều ở trong lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy.
Thành tích thế này khiến các thầy cô trong phòng giảng dạy rất bất ngờ, từ nay về sau có lẽ lớp Toán Olympic của phòng giảng dạy sẽ càng được xem trọng.
“Năm nay tỉnh mình có tất cả sáu người vào được vòng chung kết, thành phố chúng ta có hai người rồi, bốn người còn lại đều đến từ các thành phố khác.”
(*) Thôn -> làng -> huyện -> thành phố -> tỉnh.
Bốn học sinh còn lại đều đến từ các thành phố khác nhau, chỉ có thành phố này có hai người, coi như đầu bảng.
Thầy Hà bên kia điện thoại cười không ngớt, nói chuyện với Lâm Dược Phi một lúc lâu mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, Lâm Dược Phi kể với Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chạy lạch bạch: “Em nghe được từ lâu rồi.”
Cổ họng của thầy Hà to như thế, nói câu nào mọi người cũng đều nghe rõ, tất nhiên Lâm Tiếu nghe thấy rất rõ rồi.
Hóa ra cả thành phố chỉ có cô và Chu Tuệ Mẫn vào vòng chung kết, Lâm Tiếu thấy mình thật may mắn, không chỉ có mình vào vòng chung kết mà bạn thân còn vào vòng chung kết với mình.
Lâm Tiếu lăn đến sô pha: “Em hạnh phúc quá đi.”
Đến tối, Lâm Tiếu ngồi trong nhà hàng, dùng giọng điệu như thế cảm khái: “Mình hạnh phúc quá đi.”
Bữa tối này chỉ có ba người Lâm Tiếu, anh trai và mẹ, không ngồi phòng riêng mà ngồi trên chiếc bàn nhỏ ở sảnh, gọi vịt quay, súp tiết vịt, tôm xào cay, toàn là những món chính.
Súp tiết vịt là mùi vị đó, bên ngoài giòn rụm, thịt vịt ngon ngọt, còn phối cùng hành thái sợi và dưa chuột nạo mỏng được gói trong bánh tráng, Lâm Tiếu chỉ ăn hai ba miếng là hết một quấn gỏi.
Súp tiết vịt vừa cay vừa tê, rất hợp với khẩu vị ăn sợi cay để rèn luyện sức khỏe như Lâm Tiếu, tiết heo mềm mướt, xách bò dai giòn, tươi giòn sần sật, còn có xúc xích giăm bông ăn cùng súp tiết vịt, bất giác Lâm Tiếu đã ăn hết nửa bát cơm.
Tôm xào cay là món mới trong quán, lần trước Lâm Tiếu tới vẫn chưa có, lần này anh thấy liền gọi cho cô: “Chắc chắn em thích ăn món này.”
Lâm Tiếu nhìn anh với ánh mắt thắc mắc, sao anh biết cô thích ăn chứ, sau đó khi bưng món đó lên, Lâm Tiếu gắp một con tôm, đôi mắt mở to tròn ngay tức khắc.
Món tôm xào cay này ngon quá đi, còn ngon hơn món gà Cung Bảo cô thích ăn gấp mấy lần.
Tôm được lột vỏ chiên ngập trong dầu, trở thành tôm xào giòn dai, chua chua ngọt ngọt, Lâm Tiếu gắp mỗi miếng một con, ăn không ngừng.
Ăn xong, Lâm Dược Phi gọi món sữa chua Hy Lạp cho Lâm Tiếu và mẹ ăn. Sữa chua được đựng trong chiếc bát sứ nhỏ màu trắng, rắc chút đào và dâu tây thái hạt lựu, còn có chút vụn quả óc chó ướp lạnh trong tủ lạnh, lúc bưng lên vẫn còn vương chút hơi lạnh.
Cuối tháng năm, trời đã bắt đầu nóng, vừa ăn mấy món dầu mỡ như thế mà được ăn món sữa chua Hy Lạp man mát thế kia thì cực kỳ sảng khoái.
Lần đầu tiên Lâm Tiếu biết sữa chua còn có thể ăn thế này, Lữ Tú Anh cũng thế, bà thấy Lâm Tiếu ăn say sưa, nghĩ tới việc mình cũng có thể làm món này cho Lâm Tiếu ăn, cho thêm chút hoa quả thái hạt lựu và vụn quả óc chó vào sữa chua, cái này không khó.
Chỉ là bà ngẫm lại, sữa chua này chua hơn sữa chua bà tự mua, sữa chua mua ngọt hơn chút, nhưng mà không sao, lúc thêm hoa quả vào thì chú ý đừng cho hoa quả ngọt quá vào là được. Hoa quả ngọt thì hơi khó tìm, nhưng chua thì có, hai hôm trước Lữ Tú Anh mới mua một túi mận, mười quả thì tới chín quả là chua ê răng, về nhà trộn cùng sữa chua là tuyệt.
“Ở nhà cũng có chút đồ mát trong tủ cho con, ăn cũng khá giống món này.” Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu nghe mẹ nói về nhà cũng có thể ăn sữa chua ngon thế này, mặt mày cong cong gật đầu: “Ăn ở quán ngon thật đó.”
Không chỉ được ăn, còn có thể học được cách làm món ngon, sau này mẹ cũng có thể làm ở nhà cho cô ăn.
Tối nay Lâm Tiếu quá hưng phấn, nằm xuống giường lăn qua lộn lại không chịu ngủ, bla bla nói không ngừng.
“Mau ngủ đi, sáng mai lại không dậy đi học được đó.” Lữ Tú Anh giục Lâm Tiếu mấy lần, Lâm Tiếu vẫn không chịu ngủ.
Cuối cùng Lữ Tú Anh đành tự mình nằm giả vờ ngủ, dù Lâm Tiếu nói gì với bà, bà cũng không phản ứng gì.
“Mẹ ơi, mẹ ngủ rồi ạ?”
“Mẹ ơi mẹ ngủ thật rồi ạ?”
Lâm Tiếu cười trong bóng tối tiến lại gần, phả hơi lên mặt Lữ Tú Anh, Lữ Tú Anh có hơi ngứa, nhưng bà nhịn không cười.
Sau đó Lữ Tú Anh cảm nhận được, Lâm Tiếu đặt ngón tay phía dưới mũi bà. Nếu không phải đang giả vờ ngủ, thì Lữ Tú Anh rất muốn trợn tròn mắt, bà chỉ ngủ thôi mà, có phải c.h.ế.t đâu.
“Mẹ ngủ thật rồi.” Lâm Tiếu có hơi thất vọng nằm lên gối của mình, rồi cảm thấy rất mới lạ, cô rất ít khi ngủ sau mẹ đó.
Lâm Tiếu hơi nhổm người dậy, học theo động tác đắp chăn của mẹ, chiếc chăn mỏng được giém thật chặt quanh người bà.
Thời tiết cuối tháng năm, buổi tối đắp drap giường có hơi lạnh mà đắp chăn mỏng có hơi nóng. Lữ Tú Anh đắp chăn mỏng, để lộ cánh tay, cổ ra ngoài là được, Lâm Tiếu lại giém chăn như thế cho bà.
Lữ Tú Anh đã nóng lại càng nóng hơn.
Nhưng lúc này việc đã sắp thành, Lữ Tú Anh nhắm mắt, chịu cái nóng, dỏng tai nghe động tĩnh của Lâm Tiếu trong bóng tối.
Cuối cùng, Lâm Tiếu không trở mình nữa, hơi thở cũng dần đều đều.
Lữ Tú Anh tung chăn ra, đưa tay lên quạt, nóng quá đi.
Tối qua Lâm Tiếu ngủ muộn, ban ngày vừa mệt vừa vui, sáng sớm Lữ Tú Anh gọi cô ba lần, cô chẳng dậy nổi.
Lần cuối cùng, Lữ Tú Anh lột chăn của Lâm Tiếu ra: “Nếu còn không dậy nữa là muộn học đấy.”
Lâm Dược Phi đánh răng xong, đứng ở cửa phòng ngủ: “Không thì để Tiếu Tiếu ngủ đi mẹ, cho em nghỉ một buổi.”
Lữ Tú Anh không đồng ý: “Không được, đang yên đang lành sao phải nghỉ học.”
Lữ Tú Anh thấy mình cũng khá cưng chiều mấy đứa nhỏ, không ngờ Lâm Dược Phi càng không có nguyên tắc hơn: “Chậc, không biết sau này con có con rồi thì sẽ chiều nó thành dạng gì đây.”
Lâm Tiếu bị mẹ kéo chăn nên tỉnh ngủ, thấy đồng hồ treo tường thì giật mình, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.
“Anh, hôm nay anh lái xe đưa em đi học nhé?” Lâm Tiếu vừa ăn sáng vừa hỏi.
“Ừ.” Lâm Dược Phi trả lời.
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, anh lái xe nên chắc không muộn đâu.
Không ngờ hôm nay quá xui, trên đường Lâm Tiếu đi học, ngã tư nào cũng gặp phải đèn đỏ.
Tới cổng trường, tổ sao đỏ đang đi vào trường. Lâm Tiếu giơ tay, nhìn đồng hồ điện tử trên tay, không kịp về phòng giảng dạy cất cặp rồi.
Thứ hai có tiết chào cờ, Lâm Tiếu đeo cặp sách đến xếp hàng vào hàng của lớp mình, các bạn hầu như đều đã đứng ở đó rồi.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân vẫy tay với Lâm Tiếu: “Bọn mình ở lớp không đợi được cậu, thầy Đào bảo mọi người xuống dưới trước.”
Lâm Tiếu và Diệp Văn Nhân đứng ở đội chào cờ, Vương Hồng Đậu đứng trước bọn họ, cách mấy người bạn.
Lễ chào cờ bắt đầu, bốn người thuộc lớp chào cờ mặc đồng phục của đội Thiếu niên Tiền Phong, mỗi người cầm một góc lá cờ, đưa lá cờ Tổ quốc lên cán cờ.
Ánh mắt Lâm Tiếu ngưỡng mộ nhìn họ, các bạn thuộc lớp chào cờ đều được chọn ở lớp năm, đó là những nam nữ được chọn có dáng người hơi cao, dáng đứng thẳng tắp, Lâm Tiếu thấy sang năm học mới có thể cô sẽ có cơ hội vào lớp chào cờ này nhưng cần cao thêm chút, hè này cô sẽ cố gắng cao thêm.