Chào cờ, hát Quốc ca, đọc lời Tuyên thệ sau khi hạ cờ, sáng thứ hai tuần nào cũng có quy trình cố định thế này. Mà sáng hôm nay, sau khi chào cờ xong người đọc tuyên thệ sau khi hạ cờ không phải học sinh, mà là hiệu trưởng.
“Alo 1 2 3.” Hiệu trưởng thử mic.
“Thầy hiệu trưởng định làm gì nhỉ?”
“Sao lại là thầy hiệu trưởng nói?”
Các bạn học xung quanh Lâm Tiếu đều đang sôi nổi thảo luận.
“Hôm nay, thầy muốn tuyên bố một tin mừng.” Thầy hiệu trưởng hắng giọng, tiếng nói qua mic vang vọng khắp sân trường.
“Tại cuộc thi Toán học Hoa La Canh Cup năm nay, trường chúng ta có được thành tích đáng được chúc mừng. Có hai bạn đoạt được giải nhất, hai bạn đoạt được giải nhì, bốn bạn đoạt được giải ba. Trong số các bạn được giải ba, có bạn ở lớp 5/1.” Hiệu trưởng đọc tên bạn đó ra.
“Đoạt được giải nhất là bạn Trâu Tân Vinh lớp 6/2, bạn Lâm Tiếu lớp 4/4.”
Hiệu trưởng vừa nói xong, Diệp Văn Nhân kích động tới nỗi nắm chặt vai Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu được giải nhất kìa.”
Cả sân trường òa lên như ong vỡ tổ, mọi người đều đang bàn luận. Những bạn ban nãy được hiệu trưởng đọc tên đều học lớp năm và lớp sáu, sao tự nhiên lại có một bạn học lớp bốn, lại còn được giải nhất nữa.
Hiệu trưởng đọc tiếp: “Bạn Lâm Tiếu trường chúng ta không chỉ đoạt được giải nhất, mà còn lọt vào vòng chung kết toàn quốc, sẽ thay mặt tỉnh chúng ta đi thi vào tháng bảy năm nay.”
Tiếng ồn ào bàn luận không dứt, các bạn học đều đang bàn tán.
Các bạn trong lớp Lâm Tiếu nhao nhao sang nhìn cô, các bạn đứng trước thì quay đầu nhìn, đứng sau thì kiễng chân lên.
Nhóm lớp ba đứng bên trái và lớp 5/1 đứng bên phải, các bạn đó cũng đều nhìn về phía Lâm Tiếu, mọi người đều đang thảo luận: “Ai là Lâm Tiếu thế?”
“Tớ biết tớ biết nè, để tớ nhìn xem, bạn gái đứng thứ năm từ dưới đếm lên của hàng đó.”
“Là bạn đang đeo cặp sách.”
“Không phải chỉ lớp năm mới được đăng ký sao? Sao em ấy mới lớp bốn mà đã được đăng ký rồi, lại còn vào được cả vòng chung kết toàn quốc nữa.”
“A tớ nhớ ra rồi, hồi trước bạn ấy có bài luận văn Toán học được đăng trên tạp chí đấy, bạn ấy giỏi lắm.”
“Sao em ấy lại đeo cặp thế?”
“Cậu ấy đeo cặp có phải là do trong cặp có tập đề bí mật, cần phải mang theo mọi lúc mọi nơi không?”
“Tớ thấy là cậu ấy cứ đeo cặp suốt thế thì có thể lấy sách ra bất cứ lúc nào.”
Lâm Tiếu nghe mấy bạn xung quanh nói chuyện, mặt đỏ bừng đến phát nóng lên. Mọi người nói chuyện ngày càng không đáng tin, sắp muộn giờ nên mới đeo cặp tham gia lễ chào cờ, không phải rất bình thường sao?
Rõ ràng tuần nào lớp nào cũng có những bạn làm như thế mà.
Lâm Tiếu bắt đầu hối hận vì mình đã dậy muộn vào sáng nay, rõ ràng hồi trước cô đều đến trường từ rất sớm, để cặp ở trong phòng giảng dạy rồi mới chạy đến sân trường, hôm nay là lần đầu tiên cô đeo cặp tham gia lễ chào cờ thì gặp phải cảnh cả trường đều nhìn thấy.
Sao lại xui thế này, dường như vận may của cô đều dùng hết vào hôm qua rồi.
Khi lễ chào cờ kết thúc, các lớp bên cạnh vẫn có người chạy đến nhìn cô, nghe mọi người xung quanh nói ai là Lâm Tiếu.
Khuôn mặt Lâm Tiếu đỏ bừng hết lên, kéo tay Diệp Văn Nhân chạy đến tòa giảng đường.
Chạy vào lớp với hơi thở dồn dập, Lâm Tiếu để cặp xuống chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy tên của mình.
Lâm Tiếu ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Đông Thanh cùng mấy đứa con trai đang bước vào lớp học, Trần Đông Thanh đứng giữa mấy đứa con trai nói lớn tiếng: “Lâm Tiếu lọt vào vòng chung kết rồi, mọi người đều biết trận chung kết của cuộc thi Hoa Cup toàn quốc khó thế nào rồi đấy.”
“Mọi người đều xem trận chung kết của cuộc thi Hoa Cup trên tivi rồi chứ? Những tuyển thủ đó đều vô cùng vô cùng lợi hại.”
“Nghỉ hè này chúng ta có thể thấy Lâm Tiếu trên tivi rồi.”
Mọi người nghe thấy Trần Đông Thanh nói có thể nhìn thấy bạn mình trên tivi, nhất thời càng thêm hưng phấn: “Hôm nào trong kỳ nghỉ hè thế?”, “Ở đài nào thế?”
Mọi người đều nhao nhao lên hỏi.
Trần Đông Thanh cũng không biết hôm nào, mọi người đều nhìn sang chỗ ngồi của Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, hôm nào cậu lên tivi vậy?”
Nhiệt độ nóng bừng trên mặt Lâm Tiếu vừa rút xuống chút ít, lại bừng lên như cũ.
Cô trừng mắt nhìn Trần Đông Thanh, tự nhiên Trần Đông Thanh nói chuyện này ở trong lớp làm gì chứ?
Tiếng “leng keng” truyền ra, ba vòng trong ba vòng ngoài vây quanh Lâm Tiếu đều tản hết ra, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như không khí quanh mình cũng trở nên trong sạch hơn.
Thầy Đào chủ nhiệm bước vào lớp cùng tiếng chuông: “Những lời ban nãy thầy hiệu trưởng nói lúc chào cờ, các em đều nghe hết cả chứ?”
Trong lòng Lâm Tiếu chợt có dự cảm không hay.
“Nghe rồi ạ!” Các bạn trong lớp sôi nổi trả lời.
Thầy Đào cũng kích động nói: “Lâm Tiếu của lớp chúng ta đạt được thành tích đáng được tuyên dương như thế ở Cuộc thi Toán học Hoa La Canh, mọi người cùng vỗ tay cho bạn ấy nào.”
Thấy Đào dùng sức vỗ tay đầu tiên, rồi cả lớp vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Lâm Tiếu thấy các bạn ngồi phía trước đang quay đầu, vừa vỗ tay vừa nhìn cô. Vương Hồng Đậu cười lộ tám cái răng, ánh mắt Trần Đông Thanh nhìn cô cũng đầy sự kiêu ngạo.
Ban đầu Viên Kim Lai chỉ vỗ tay, sau đó nhanh chóng biến thành đập bàn.
Lam Tiếu nhìn Viên Kim Lai, trừng mắt với cậu bé.
Viên Kim Lai đang đập bàn hăng say, thầy Đào cũng không chịu nổi nữa, lên tiếng về việc giữ kỷ luật: “Viên Kim Lai em ngồi yên đó, mọi người yên lặng nào, chúng ta bắt đầu học nào.”
Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bị nhiều bạn nhìn đúng là kỳ cục quá đi.
Đúng là lạ, sao trường học lại biết chuyện cô vào trận chung kết được?
“Sao trường lại biết chuyện con được vào trận chung kết thế ạ?” Sau khi về nhà, Lâm Tiếu nói ra thắc mắc trong lòng mình.
Lữ Tú Anh cười: “Đương nhiên là trường biết rồi, thành phố chúng ta chỉ có con và Chu Tuệ Mẫn lọt vào vòng chung kết, trong trường có một học sinh lọt vào vòng chung kết, đây là thành tích của trường mà.”
Lâm Tiếu không hiểu: “Olympic Toán của con đâu có học ở trường ạ, sao lại thành thành tích của trường được?”
Lữ Tú Anh: “Nhưng con học Toán học ở trường mà, Toán học là cơ sở cho Olympic Toán đó.”
Lâm Tiếu nghĩ, đồng ý với cách nghĩ của mẹ: “Được rồi, con lấy được giải cũng có công của cô Lưu, còn có cả phần của thầy Đào và cô Từ nữa.”
Lữ Tú Anh cười: “Sao lại có cả phần của cô Từ vậy?”
Lâm Tiếu ăn ngay nói thẳng: “Hồi đầu là cô Từ dạy con cách nhận chữ, viết chữ mà.”
“Nếu con không biết viết chữ thì sao con có thể thi kỳ thi kiểm tra năng lực được, không biết viết chắc chắn không lấy được giải rồi.”
Lữ Tú Anh cười lớn: “Thế đúng là phải có một phần công lao của cô Từ rồi.”
Hôm sau lúc Lâm Tiếu đi học, phát hiện có một tờ giấy báo tin mừng lớn được treo ở bảng thông báo ở cổng trường, đại khái là mấy chuyện hiệu trưởng đã nói trong buổi lễ chào cờ hôm qua.
Trên giấy báo tin mừng viết tên của các bạn đoạt giải nhất, nhì, ba của cuộc thi Hoa Cup, tên của Lâm Tiếu được viết lên đầu hai lần, cô lấy được giải nhất, còn tiến vào vòng chung kết.
Tên của người vào vòng chung kết được viết một mình một hàng, cỡ chữ cũng lớn hẳn.
Trong vòng một đêm, Lâm Tiếu trở thành người nổi tiếng trong trường.
Lúc cô đi vệ sinh cũng có thể nghe thấy tên của mình, may là các bạn khác lớp không biết cô trông ra sao. Lâm Tiếu đi vào sân trường, mọi người xung quanh đều đang bàn về cô, nhưng không hề biết người đang được bàn tán đang đi ngang qua đó.
Hai người Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đi bên cạnh Lâm Tiếu, nhanh chóng học được cách bình tĩnh khi nghe thấy tên Lâm Tiếu, dường như bọn họ không phải đang kéo tay của Lâm Tiếu.
May là sự quan tâm của mọi người chỉ trong thời gian ngắn, giấy báo tin mừng trên bảng thông báo treo hai ngày, mọi người cũng không bàn tới chuyện này nữa.
Cuộc sống ở trường của Lâm Tiếu lại hồi phục tĩnh lặng như thường, cô lại trở về làm cô gái bình thường học lớp 4/4.
Trưa thứ năm, chuông cuối giờ vang lên, Lâm Tiếu lấy một phiếu cơm từ quyển sách ra, trao đổi ánh mắt với Vương Hồng Đậu, Diệp Văn Nhân, chờ tới lúc thầy nói tan học thì chạy đến nhà ăn.
Nhưng Lâm Tiêu chưa chạy ra ngoài, thầy Đào đã gọi cô lại từ cửa lớp: “Lâm Tiếu, anh trai em tới đón em.”
Khuôn mặt Lâm Tiếu kinh ngạc, sao anh lại tới đây đón cô?
Lâm Tiếu ngơ ngác đi theo thầy Đào, đúng là dáng của anh trai: “Anh ơi, sao anh lại tới đón em?”
Lâm Dược Phi nhìn Lâm Tiếu cười, không trả lời câu hỏi của cô, nói với thầy Đào: “Làm phiền thầy Đào rồi, trong nhà có việc, em đưa Lâm Tiếu về nhà nửa ngày, ngày mai Lâm Tiếu sẽ đi học bình thường.”
Lâm Tiếu càng kinh ngạc, anh xin nghỉ nửa ngày cho cô làm gì?
Lâm Tiếu vừa định mở miệng, anh nhìn cô. Lần này Lâm Tiếu hiểu ánh mắt của anh, anh đang cảnh báo cô đừng nói gì hết.
Lâm Tiếu nhịn không thắc mắc, bước ra khỏi tòa giảng đường với anh rồi ra tới cổng trường, cuối cùng cũng hỏi: “Anh, sao anh lại xin nghỉ cho em thế?”
Hóa ra hôm nay Lâm Dược Phi có hẹn với một vị lãnh đạo, nhưng người này lại cho anh leo cây, thế là Lâm Dược Phi có nửa ngày dư dả.
Lâm Dược Phi coi đi coi lại lịch trình, mấy chuyện sau đó không cần làm gấp, khó có được nửa ngày thảnh thơi, anh quyết định thực hiện lời hứa rất lâu về trước của mình.
“Không phải anh đã hứa sẽ đưa em đi chèo thuyền sao? Chiều nay anh đưa em đi.” Lâm Dược Phi nói với Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu kinh ngạc đến nỗi mắt chữ O miệng chữ A, chiều nay không đi học, anh xin nghỉ để đưa cô ra ngoài chơi.
“Mẹ biết không anh?” Lâm Tiếu căng thẳng hỏi.
Lâm Dược Phi đưa tay về phía trước, Lâm Tiếu thuận theo hướng anh trai chỉ, thấy mẹ đang đứng ở bên xe ô tô.
Thấy Lâm Dược Phi dẫn Lâm Tiếu tới, Lữ Tú Anh nói: “Tiếu Tiếu còn chưa tới nhà ăn ăn cơm nữa, chúng ta đi ăn gì đó trước nhé, sau đó tới công viên chèo thuyền, Tiếu Tiếu muốn ăn gì nào?”
Trời ơi mẹ cũng ở đây sao?
Miệng Lâm Tiếu há to đến nỗi có thể nhét một quả trứng vào, anh và mẹ cùng đưa cô đến công viên chơi.
Trên thế giới này còn có chuyện tốt như thế sao?