Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời

Chương 264



Lâm Dược Phi đồng ý với em gái mình sẽ dẫn con bé đi chèo thuyền trong công viên và ngắm rừng hoa đào. Giờ đang là cuối tháng năm, hoa đào đã tàn nên chỉ có thể đợi đến năm sau mới đi ngắm được, còn chuyện đến công viên chèo thuyền thì vẫn được.

"Anh ơi, chúng ta đi công viên nào ạ?" Lâm Tiếu phấn khích hỏi.

"Công viên trẻ em." Lâm Dược Phi đã nghĩ xong từ lâu, công viên trẻ em có rất nhiều trò chơi đủ cho Lâm Tiếu chơi cả một buổi chiều, ăn trưa xong sẽ bắt đầu đi ngay, chơi đến chạng vạng tối khi công viên sắp đóng cửa thì mới về.

Lâm Tiếu la lên một tiếng, thì ra là đến công viên trẻ em, Lâm Tiếu nhớ hồi cô còn bé có đến đó một lần nhưng khi đó công viên trẻ em vẫn chưa được sửa lại, sau khi công viên được xây dựng lại thì có rất nhiều trò chơi nhưng Lâm Tiếu vẫn chưa được trải nghiệm. Thấy có rất nhiều bạn trong lớp đã đến công viên trẻ em làm cho Lâm Tiếu đã thèm đi từ rất lâu rồi.

Lâm Tiếu không còn tâm trạng để từ từ thưởng thức bữa trưa, mẹ hỏi cô muốn ăn cái gì, Lâm Tiếu liền nói mình muốn ăn mì, ăn mì là nhanh nhất.

Đến quán mì, Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều gọi món mì trác tương miến, Lâm Tiếu vì muốn ăn cho nhanh nên gọi mì lạnh xốt mè.

Cô còn nhỏ nên vẫn sợ nóng, khi ăn mẹ và anh trai ăn mì nóng thì ngồi húp rột rột, còn Lâm Tiếu phải lấy thêm một cái bát nhỏ, thổi cho sợi mì nguội bớt mới ăn được.

Ăn mì lạnh thì không cần phải lo đến chuyện đó, sợi mì được ngâm qua nước lạnh trở nên dai hơn, được trộn chung với nước xốt bơ mè, dưa leo thái sợi và giá đỗ, rất thơm ngon.

Lâm Tiếu ăn mì lịa lịa, cố gắng đuổi kịp tốc độ ăn của mẹ và anh trai mình.

"Ăn từ từ thôi, ăn vậy không tốt cho cơ thể đâu." Lữ Tú Anh nói.

Tốc độ ăn của Lâm Tiếu vẫn không thay đổi, đây là lần đầu tiên cô ăn nhanh hơn cả mẹ, so với tốc độ ăn mì của anh thì cô vẫn còn kém hơn vì miệng của anh rất lớn.

Ăn mì xong, Lâm Tiếu lấy khăn giấy lau miệng, ngoan ngoãn ngồi đợi mẹ.

Bị Lâm Tiếu dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn mình như vậy, Lữ Tú Anh không thể dửng dưng ngồi ăn được nữa, bà lập tức đặt đũa xuống: "Đi thôi."

Lâm Tiếu chạy đến bên cạnh xe hơi nhanh như chớp.

Đến khu vui chơi trẻ em, quầy bán vé vắng tanh còn nhân viên bán vé thì đang ngồi ở trên ghế chống cằm ngủ gà ngủ gật.

"Dì ơi, bán cho con hai vé người lớn và một vé trẻ em ạ." Lâm Tiếu vọt tới trước mặt mẹ và anh trai để mua vé.

Vào buổi chiều thứ năm nên có rất ít người đến công viên trẻ em. Hầu như đều là gia đình của mấy đứa trẻ mẫu giáo đến chơi.

"Tại sao chỉ có mấy đứa nhóc chưa tới tuổi đi học không vậy?" Lâm Tiếu vừa hỏi xong liền bật cười.

Dĩ nhiên là bởi vì những đứa trẻ tới tuổi đi học đang ở trong lớp học rồi.

Còn bản thân cô lại được mẹ và anh trai đưa đến công viên trẻ em chơi, Lâm Tiếu lập tức cảm thấy mình quá đỗi hạnh phúc.

Vì là buổi chiều của ngày làm việc nên có rất ít khách đến công viên trẻ em, mỗi trò chơi không cần phải xếp hàng, muốn chơi cái nào thì chơi cái đó.

Còn về chơi cái nào, đương nhiên Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều nghe Lâm Tiếu, hỏi cô: "Con muốn chơi cái gì trước?"

Lâm Tiếu nói ra một tràng dài: "Xe điện đụng, bạt nhún, đu quay thú nhún, xe lửa, vượt thác, chơi theo thứ tự như vậy sẽ tiện lợi nhất."

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi đều kinh ngạc nhìn Lâm Tiếu: "Sao con lại biết được?"

Lâm Tiếu: "Tấm biển trước cổng công viên trẻ em có in bản đồ mà."

Lữ Tú Anh và Lâm Dược Phi hoang mang nhìn nhau, hai người họ đều không để ý tới bản đồ ở trước cổng, Lâm Tiếu cũng không hề dừng lại đứng nhìn bản đồ.

"Con xem bản đồ từ lúc nào vậy?" Lữ Tú Anh khó hiểu hỏi.

Lâm Tiếu: "Lúc bước qua cổng ạ."

Khi cô đi ngang qua bản đồ công viên, chỉ vừa mới quay đầu nhìn sơ qua liền nhớ được toàn bộ.

Lâm Dược Phi tặc lưỡi: "Nếu anh có được khả năng ghi nhớ này như em thì anh cũng chẳng cần phải tìm trợ lý nữa."

Dạo gần đây Lâm Dược Phi vô cùng bận rộn, lúc này anh mới phát hiện mình thiếu một người trợ lý, mỗi ngày nhắc nhở anh về lịch trình, giúp anh làm một số việc lặt vặt hoặc liên lạc với bên đối tác, anh muốn tìm một người thông minh một chút, tốt nhất là biết lái xe và có thể uống được chút rượu.

Mỗi yêu cầu của anh đều không cao nhưng để kiếm một người có được tất cả những điều đó không hề dễ dàng, bên cạnh Lâm Dược Phi thiếu một người tài như vậy nhưng loại người như vậy sẽ không thể nào chấp nhận vào một công ty nhỏ như của Lâm Dược Phi. Những người vừa được công ty tuyển vào đều không khiến Lâm Dược Phi hài lòng, Lâm Dược Phi cân nhắc bỏ yêu cầu biết lái xe ra, như vậy thì xác suất lựa ra một người phù hợp cũng được tăng lên.

 

Hiếm khi có được nửa ngày dẫn Tiếu Tiếu đi chơi, Lâm Dược Phi lắc đầu một cái, không suy nghĩ đến chuyện công việc nữa.

Lâm Tiếu dẫn đường đằng trước, Lâm Dược Phi và Lữ Tú Anh đi theo sau.

 

Điểm đến thứ nhất là xe điện đụng.

Bên ngoài sân của xe điện được gắn lan can, xung quanh lan can gắn đầy vỏ xe, bên trong đậu mười mấy chiếc xe điện đụng. Không có ai xếp hàng ở khu vực xe điện đụng, chỉ có một cặp vợ chồng trẻ tuổi dắt theo một cô bé ba tuổi đang do dự đứng ở lối vào.

"Chỗ này cũng vắng người, hai chúng ta lái hai chiếc xe đụng qua đụng lại cũng không có ý nghĩa gì hết!"

Cô bé còn quá nhỏ, không thể tự mình lái xe điện đụng, chỉ có thể ngồi chung xe với cha hoặc mẹ. Trong sân chỉ có hai chiếc xe đụng vào nhau, đúng thật là có chút nhàm chán.

"Đi thôi, chúng ta qua chỗ khác chơi." Người mẹ trẻ định đi chỗ khác nhưng cô bé lại không chịu, nắm lấy tà váy của mẹ mình: "Xe điện đụng, con muốn chơi xe điện đụng."

Ngay lúc này đây, Lâm Tiếu dẫn anh trai và mẹ cô đi tới, cả nhà ba người kia tựa như tìm thấy vị cứu tinh: "Mọi người cùng chơi chung đi, bọn tôi cũng góp vui một trận."

"Lấy cho con ba vé." Lâm Tiếu trả lời.

Lữ Tú Anh lập tức nói: "Hai anh em chơi đi, mẹ không chơi đâu."

Muốn chơi xe điện đụng thì phải trả tiền, một lượt chơi có năm phút, cần ba đồng để thuê một chiếc xe, Lữ Tú Anh cảm thấy mình không cần phải tốn thêm tiền một cách vô nghĩa, bà cũng chẳng phải con nít nên cứ để cho Lâm Dược Phi chơi xe điện đụng với Lâm Tiếu là được rồi.

Nhưng mà Lâm Tiếu lại rất muốn mẹ chơi cùng với mình: "Mẹ chơi với tụi con luôn đi."

Lâm Dược Phi nhanh hơn một bước, anh trực tiếp mở ví tiền ra mua ba vé ở lối vào. Ngay sau đó cặp vợ chồng trẻ tuổi kia cũng mua hai vé.

Vé cũng đã mua rồi nên Lữ Tú Anh cũng không nói gì nữa, mục đích hôm nay dẫn Lâm Tiếu đến công viên trẻ em là để con bé được tận hưởng niềm vui. Ba người đi vào trong sân, lần lượt ngồi vào trong xe điện đụng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu được lái xe điện đụng, sau khi ngồi xuống cô liền không biết lái như thế nào: "Làm sao để lái được cái này ạ?"

Lâm Dược Phi chỉ vào xe điện đụng nói: "Đạp cái này để xe chạy về phía trước, muốn đổi hướng thì xoay vô lăng."

Nhân viên kéo cầu d.a.o lên, tiếng dòng điện chạy ầm ầm phát ra, mỗi chiếc xe đụng đều gắn một sợi dây điện thật dài nối thẳng lên trần nhà, đèn xe sau khi được truyền điện liền sáng nhấp nháy.

Ba, hai, một, Lâm Tiếu đạp chân ga, trong nháy mắt xe điện đụng lao về phía trước.

Cô đ.â.m về phía anh trai, nhưng anh đã kịp quay đầu xe và khéo léo tránh đi, xe của Lâm Tiếu đụng vào vỏ bánh xe ở trên lan can.

Cô định quay đầu xe để trở lại trong sân nhưng khi vừa mới quẹo ra được một chút, xe điện đụng của anh liền đụng thẳng vào sau xe của Lâm Tiếu một cái rầm khiến cho xe của Lâm Tiếu đụng vào lan can một lần nữa.

"Mẹ ơi, mau tới đụng anh hai phụ con đi." Lâm Tiếu la lớn cầu cứu.

"Mẹ tới liền." Lữ Tú Anh phi thẳng về phía của Lâm Dược Phi nhưng giữa đường đụng phải xe của bà mẹ trẻ, cô bé ngồi ở ghế bên tay phải, khi hai chiếc xe đụng vào nhau không hề sợ hãi mà còn vui vẻ cười hì hì.

Bà mẹ trẻ chặn xe của Lữ Tú Anh lại, ông bố trẻ thấy vậy liền nói lớn: "Đợi anh tới giúp em đụng."

Lữ Tú Anh không đụng được Lâm Dược Phi còn ông bố trẻ thì lái xe điện đụng chạy tới.

Năm chiếc xe điện đụng va chạm vào nhau trở thành một cuộc hỗn chiến.

Người lái xe thành thạo nhất chính là Lữ Tú Anh, ngay cả Lâm Dược Phi đã biết lái xe cũng không thể sánh bằng, Lữ Tú Anh đã nhiều lần thoát khỏi va chạm của người khác sau đó quay đầu xe lại đụng vào đối phương.

Lâm Dược Phi cực kỳ kinh ngạc: "Mẹ, mẹ lái xe giỏi quá!"

Thấy mẹ mình giỏi như vậy, Lâm Tiếu rất vui: "Mẹ ơi, mình cùng đụng anh hai, kẹp anh hai ở giữa đi."

Lâm Tiếu và mẹ của cô đụng vào Lâm Dược Phi ở hai hướng khác nhau, khi cô thấy mình sắp đụng được vào xe của anh thì bỗng nhiên xe điện đụng của Lâm Tiếu đột nhiên dừng lại, tất cả đèn trên xe điện đụng đều đồng loạt tối lại.

"Hỏng rồi sao?" Vẻ mặt của Lâm Tiếu đầy kinh ngạc sau đó cô mới kịp nhận ra là đã hết thời gian.

Năm phút thật sự quá ngắn.

Nhân viên làm việc đi tới chỗ bọn họ, Lâm Tiếu tháo dây an toàn trên người mình ra, cô muốn chơi thêm một lần nữa. Nhưng cặp vợ chồng trẻ tuổi kia đã dẫn cô bé đi ra ngoài, chỉ có ba người chơi xe điện đụng thì không vui.