Sau khi muội muội ta gả vào Đông cung, thường xuyên gọi ta đến bầu bạn.
Nhưng nàng dùng đủ mọi thủ đoạn khiến Triệu Hòa sinh lòng nghi kỵ ta.
Về sau, phụ thân định gả ta cho đích tử của Hầu phủ Trường Lạc, nhưng người ấy chẳng may bị ngựa hoảng làm què chân.
Sau đó, lại muốn gả ta cho trưởng tử của Tiết độ sứ Du Châu, mà người đó cũng bất ngờ tê liệt.
Kể từ đó, không còn ai dám hỏi cưới, ta trở thành tai tinh khắc phu.
Thế rồi, trong kinh thành, những mệnh phụ nhiều chuyện, kẻ thì rỗ mặt, kẻ thì lưỡi lở, một thời gian đều gặp họa.
Cái danh “tai tinh” của ta bỗng nổi như cồn, sánh ngang với cái tên “Điên vương” – trở thành điều cấm kỵ không ai dám nhắc.
Từng có khoảnh khắc ta ngây thơ cho rằng, đó là phụ thân đang âm thầm bảo vệ ta.
Sau đó, phụ thân lại sắp xếp để ta gả vào Đông cung làm trắc phi.
Và rồi, ta bị muội muội hãm hại, đẩy vào ngục, được Điên vương Triệu Lân cứu ra.
Hắn đưa ta về vương phủ, nói với ta:
“Ta là Điên vương, nàng là tai tinh, chúng ta đại hôn, nàng đoán xem kinh thành sẽ điên loạn đến mức nào?”
Lúc đó, ta mới hiểu, Điên vương điên đến nhường nào!
Lúc đó, ta còn nghĩ, hắn cứu ta, chỉ để khiến “Điên vương - tai tinh” tụ hội, làm thiên hạ thêm nực cười.
Dù ta gả vào Đông cung, vì muội muội cản trở nên chưa từng hầu hạ.
Nhưng ta vẫn là trắc phi của Thái tử, là hoàng tẩu của hắn.
Kỳ lạ là, cả triều đình trên dưới đều đồng lòng… không ai nhắc đến chuyện ấy.
Sau này, ta mới biết, đó cũng là kết quả của sự sắp đặt từ phụ thân.
Khi hoàng đế bệnh nặng qua đời, Thái tử Triệu Hòa đăng cơ, cũng chẳng buồn để tâm chuyện này.
Khi ấy, lòng ta đã nguội lạnh, nên rơi vào tay Điên vương cũng chẳng màng.
Thế nhưng, chính hắn lại khiến ta sống lại lần nữa.
Kiếp đó, chúng ta chưa từng nói yêu, nhưng lại cùng nhau gắng gượng qua bóng tối.
Cho đến khi phụ thân tìm đến ta, bắt ta giám sát nhất cử nhất động của Điên vương. Ta biết bên cạnh hắn có tai mắt của phụ thân, nhưng ông ta vẫn muốn ta làm kẻ phản bội, kẻ xé lòng chính mình.O mai Dao muoi
Triệu Lân vẫn luôn biết. Nhưng hắn chẳng bận tâm.
Kiếp trước, ta không thể hiểu hắn nghĩ gì.
Chỉ khi đối diện với ta, hắn mới chịu gỡ bỏ tất cả phòng bị và ngụy trang.
Nhưng ta vẫn không hiểu…
Vì sao hắn lại động tâm với ta, nguyện vì ta mà dốc cả chân tình?
10
“Vì sao nàng lại tâm sự nặng nề như vậy, Diệu Châu?”
Giọng nói dịu dàng của Thái tử Triệu Hòa kéo ta ra khỏi dòng hồi ức.
“Thái tử điện hạ, có lẽ gió lớn giữa hồ khiến thần nữ hơi nhiễm lạnh. Nhưng có Thái tử ở đây, tất cả đều không còn đáng ngại.”
Ta lập tức che giấu cảm xúc, tập trung chú ý vào Thái tử.
Chúng ta trò chuyện rất lâu, thậm chí nhắc đến cả vị Điên Vương kia.
Thì ra vị Thái tử nhân hậu này vẫn luôn quan tâm đến người đệ đệ đó.
Họ không hề nước lửa bất dung như lời đồn đại.
Chúng ta nói đến chuyện năm ta tám tuổi cứu ngài ấy, Thái tử hỏi ta vì sao khi đó lại không từ mà biệt.
Đúng vậy, vì sao ta lại rời đi không một lời từ biệt?
Ta không nhớ nữa. Ta chỉ nhớ rằng ngày hôm đó, muội muội hãm hại ta, mẫu thân cũng qua đời.
Ta đau đớn đến cùng cực, chạy đến bên hàn đàm nơi ta hay lui tới, khóc lóc thảm thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Và rồi, ta nhìn thấy một đứa bé trai đang chìm dưới nước.
Lúc ta lao xuống cứu ngài ấy, khi kéo ngài ấy lên, ta chỉ nhớ mình đã nhìn xuống đáy hồ…
Đột nhiên, một cơn đau đầu dữ dội ập đến, ta ngã vào lòng Thái tử.
Ký ức ấy, như thể bị ai đó rút sạch khỏi tâm trí ta, ta không tài nào nhớ lại được nữa.
Rốt cuộc, khi ấy ta đã nhìn thấy gì dưới đáy hồ?
Thái tử hoảng hốt gọi thái y đến. Sau khi xác nhận ta không có gì đáng ngại, Thái tử Triệu Hòa đích thân đưa ta về Vương phủ.
Nhưng dù đã trở về nhà, ta vẫn không thể nhớ ra điều gì đã xảy ra sau khi cứu Thái tử năm ấy.
Từ nhỏ ta đã rất giỏi bơi lội, sau khi cứu được Thái tử, lẽ ra ta phải ở lại chăm sóc ngài ấy cho đến khi có người đến.O mai d.a.o muoi
Nhưng tại sao ta lại lựa chọn rời đi không một lời nhắn gửi, để lại một bí ẩn lớn trong lịch sử, tạo cơ hội cho muội muội Tùy Châu chen chân vào?
Ta bưng bát chè ngọt đã chuẩn bị sẵn, bước vào phòng phụ thân.
Ta biết ông vì lý do an toàn nên có một gian bếp riêng. Món ăn do người nhà dâng lên, ông đều nhận nhưng không ăn.
Vậy nên, ta chỉ mượn cớ mang chè đến, để xác nhận một chuyện.
Lịch sử mà ta thay đổi sau khi trùng sinh, liệu có đang phản phệ lại khí vận và thân thể ông hay không?
Đánh mất Phong Cử – thanh đao quan trọng bậc nhất, chắc chắn ông sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng.
Quả nhiên, ta trông thấy ông vô tình làm rơi vỡ nghiên mực Thập Châu mà ông yêu quý nhất.
Ông đột nhiên đổ bệnh, hơn nữa còn già đi trông thấy.
Sắc mặt ông tái nhợt, hơi thở yếu ớt kèm theo những cơn ho dồn dập.
Ông ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang mở rộng trước mặt, dường như không hiểu vì sao mình lại đột nhiên ngã bệnh, cũng giống như đang cảm thấy bản thân đã đánh mất một thứ vô cùng quan trọng.
Người phụ thân luôn mưu toan cả thiên hạ của ta, quả nhiên ông đang bị chính dòng lịch sử mà ta thay đổi cắn trả!
Ta càng cố gắng, ông càng sa sút.
Vậy thì, ta nhất định phải tiếp tục, đích thân hủy hoại tất cả những toan tính của ông, phá nát ván cờ thiên hạ mà ông sắp đặt!
Ta giấu kín niềm hân hoan trong lòng, cung kính nói với ông:
“Nữ nhi đã nấu chút chè ngọt cho phụ thân, mong phụ thân giữ gìn sức khỏe!”
Phụ thân nhìn ta với ánh mắt mơ hồ, cố gắng trấn tĩnh tâm tình.
“Để chè lại rồi lui xuống đi! Ngươi đã trưởng thành hơn, vi phụ rất vui mừng. Ngươi nhất định phải giữ chặt trái tim Thái tử, vi phụ còn có sắp xếp.”
“Tuân mệnh, phụ thân.”
11
Ta và Triệu Hòa ngày càng gần gũi!
Nhưng ta nhất định phải trừ khử sủng thần tương lai của ngài ấy, Tả Ty Xạ của Khiêu Quả quân, Hồ Hành Mật.
Bởi vì, hắn chính là một quân cờ vô cùng quan trọng khác của phụ thân.
Cũng chính hắn, sau khi Triệu Hòa kế vị, đã cùng muội muội Vương Tùy Châu hạ độc g.i.ế.t c.h.ế.t Triệu Hòa.
Sau đó, hắn giả vờ phò tá Triệu Lân đăng cơ, rồi cuối cùng lại giả truyền thánh chỉ, tàn sát toàn bộ hoàng tộc Triệu thị.O mai d.a.o muoi
Đây là một chuỗi âm mưu liên hoàn, nhằm tiêu diệt triệt để dòng dõi Triệu thị.
Hồ Hành Mật sẽ giành được sự ưu ái của Triệu Hòa trong buổi săn mùa thu hôm nay, từ đó được coi là tâm phúc, trở thành cánh tay đắc lực của ngài ấy.
Ta được mời đi theo hầu cận Thái tử, và người mà ta không muốn gặp nhất, Triệu Lân cũng đến.
Hắn tuy là “Điên Vương”, nhưng lại tinh thông cưỡi ngựa b.ắ.n cung. Hôm nay, hắn khoác lên người bộ trang phục săn b.ắ.n gọn gàng, hắn trông anh tuấn hiên ngang.
Hắn nhất định muốn nổi bật hơn tất cả mọi người.
Muốn điên thế nào cũng được, nhưng hôm nay ngàn vạn lần đừng phá hỏng đại sự của ta. Ta âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Ở kiếp trước, mãi đến khi ta sinh cho hắn một đứa con trai, hắn mới dần dần bớt điên, dần có dáng vẻ của một người phụ thân.