Mọi chuyện lúc ấy đang phát triển theo hướng tốt hơn, thậm chí chúng ta còn từng nghĩ đến việc rời khỏi kinh thành, đi chăn ngựa nuôi dê.
Nhưng rồi, vào ngày Hoàng đế Triệu Hòa bệnh nặng, triệu hắn vào cung, tất cả đã thay đổi. Không thể quay đầu lại nữa.
Mười ngày sau, quần thần bức cung, miệng lưỡi nhất trí, toàn bộ đều buộc tội hắn g.i.ế.t vua đoạt vị.
Hắn vừa khóc vừa nói với ta:
“Diệu Châu! Ta không có g.i.ế.t huynh ấy, ta không có g.i.ế.t huynh ấy! Huynh ấy là ca ca của ta, ta sao có thể g.i.ế.t huynh ấy được?”
Ta cũng rơi nước mắt, nói với hắn:
“Triệu Lân! Ta tin chàng, ta tin.”
Nhưng ta tin hắn, cũng không thể thay đổi vận mệnh của chúng ta. Hôm đó, chính là ngày tận thế của chúng ta.
“Diệu Châu!”
Giọng gọi nhẹ nhàng của Thái tử kéo ta trở về thực tại.
“Núi rừng gió lớn, đừng để bị lạnh.” Ngài ấy dịu dàng khoác áo choàng của mình lên vai ta, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
“Thái tử điện hạ, nữ tử thế gia của triều ta nào có yếu đuối đến thế. Ngài mất áo choàng, không bằng để đệ đệ vì ngài b.ắ.n hổ làm lại một chiếc.”
Hắn lại khiêu khích. Ta rất lo sau khi Triệu Hòa lên ngôi sẽ không thể dung tha cho hắn.
Ta khẽ nhíu mày, coi như đã chào hỏi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, coi như đáp lễ.
“Thái tử điện hạ, chuyện này không cần phiền đến Ninh Vương, thần xin được thay ngài gánh vác.” Hồ Hành Mật thúc ngựa đến, hướng Thái tử xin lệnh.O mai d.a.o muoi
Ở kiếp trước, Hồ Hành Mật dâng hổ, còn “Điên Vương” Triệu Lân vì chọc giận Hoàng đế đang bệnh nặng mà bị đánh đòn rồi phải ở trong phủ dưỡng thương, hoàn toàn không tham gia săn bắn!
Kiếp trước, con hổ đó là do phụ thân ta đặc biệt sắp đặt cho Hồ Hành Mật lập công, chỉ là một con hổ bệnh ngoài mạnh trong yếu.
Mà kiếp này, Phong Cử đã chờ sẵn tại nơi con hổ ẩn náu, để đoạt lấy tính mạng của Hồ Hành Mật.
Nhưng bây giờ, cả Triệu Lân và Hồ Hành Mật đều vào rừng săn hổ. Nếu Phong Cử g.i.ế.t c.h.ế.t Hồ Hành Mật, Triệu Lân sẽ giải thích thế nào?
Hơn nữa, còn một khả năng khác, Phong Cử là một ác quỷ thù dai, liệu hắn có nhân cơ hội này làm tổn thương Triệu Lân không?
Kẻ oan gia này! Ta trăm phương ngàn kế không muốn hắn cuốn vào ván cờ, tại sao lần nào hắn cũng lao đầu vào?
Biết rằng không thể công khai ngăn cản, ta tìm một cái cớ trở về doanh trướng, thay trang phục săn bắn, mang theo cung tên, đơn độc thúc ngựa tiến vào rừng.
Ta nhất định phải dụ Triệu Lân đi chỗ khác, để hắn không dính líu vào chuyện này.
Kiếp này, vì sao phiền phức lại là hắn? Ông trời đúng là biết trêu đùa ta.
Cuối cùng ta cũng đuổi kịp Triệu Lân.
Những hộ vệ của hắn đều mang thương tích, đang ngồi trên mặt đất vừa chửi rủa vừa băng bó cho nhau.
Những kẻ còn lại thì mặt đỏ bừng, giận dữ gào thét đòi g.i.ế.t Hồ Hành Mật.
Xem ra từ lúc vào rừng, hai nhóm người của hắn và Hồ Hành Mật đã liên tục xảy ra xung đột.
Hồ Hành Mật biết rõ chỗ phụ thân ta giấu con hổ bệnh, tất nhiên không muốn để Triệu Lân đi theo chiếm tiện nghi.
Vì vậy, hắn dùng lời khiêu khích, Triệu Lân mắc bẫy.
Hai nhóm người cuối cùng động đao động kiếm, mà Hồ Hành Mật là kẻ ra tay trước, tất nhiên chiếm được lợi thế, thừa cơ dẫn người cắt đuôi Triệu Lân.
Danh tiếng “Điên Vương” của Triệu Lân đã lan xa, bất kể ai vu hãm hắn, thiên hạ đều tin. Hồ Hành Mật này đúng là tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn cao minh.
Không hổ là con rắn độc giấu bên cạnh Thái tử Triệu Hòa ở kiếp trước.
Triệu Lân nhìn thấy ta, trên mặt lộ ra niềm vui như một đứa trẻ, nhưng ngay sau đó lại gượng gạo mà biến thành vẻ lạnh lùng.O mai d.a.o muoi
Hắn giọng điệu châm chọc:
“Sao hả? Vì lấy lòng Thái tử mà đích thân đến săn hổ? Một đóa hoa chốn sân viện như ngươi sao có thể bắt được hổ? Không bằng cầu xin ta, có lẽ ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.”
“Ta tự mình b.ắ.n hổ, ngươi tránh xa ta ra.”
Nói xong, ta giục ngựa chạy về con đường núi ngược hướng, như ý nguyện nghe thấy phía sau vang lên từng tràng tiếng vó ngựa đầy hứng khởi.
12
Vừa vào núi không lâu, Triệu Lân đã đuổi kịp ta, đi song song bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn khe khẽ ngân nga một điệu dân ca không biết học từ đâu, chờ ta tò mò hỏi để hắn có dịp khoe khoang.
Thấy ta làm ngơ, hắn liền hát cả khúc ca của thảo nguyên bát ngát.
Giọng hát của hắn trầm bổng mà cổ xưa, tựa như núi non trùng điệp, khiến ta nhớ đến lời hắn từng nói trước khi xảy ra biến cố ở kiếp trước:
"Ta đã nhờ người mua một đồng cỏ rộng lớn ở Thiên Sơn. Nếu tất cả mọi người đều không dung nạp chúng ta, chúng ta sẽ đến đó chăn thả gia súc, sống cuộc đời tự do như cơn gió."
Vừa cảm khái, vừa mừng vì lần này đã thành công ngăn cản hắn phá hoại, thì chúng ta chạm trán một con hổ lớn!
Đây không phải con hổ bệnh do Vương thị sắp đặt, mà là một con hổ dữ với bộ lông rực rỡ, cuộn theo cơn gió lốc cùng đá bay, vô cùng hung hãn.
Ngựa của ta không phải chiến mã, bị dọa đến vỡ mật, điên cuồng lao lên núi, mà phía trước chính là vực thẳm sâu trăm trượng!
Triệu Lân lập tức giục ngựa đuổi theo, cố sức kéo dây cương con ngựa của ta, nhưng con vật đã hoảng loạn, hoàn toàn mất kiểm soát.
"Đưa tay cho ta, nhanh lên!" Hắn vươn tay ra phía ta, giọng nói gấp gáp đến mức gần như vỡ ra.
Vừa đưa tay ra, ta liền cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, rồi ngay sau đó bị hắn ôm chặt vào lòng.
Sau đó, hắn kéo mạnh dây cương, con ngựa của hắn dựng thẳng hai vó trước bên bờ vực, cuối cùng cũng dừng lại được.O mai d.a.o muoi
Quá nguy hiểm!
Một tay hắn giữ cương, một tay siết chặt ta trong vòng tay, trên mặt tràn đầy niềm vui khi cứu được mạng ta.
Gương mặt hắn không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn thường ngày, chỉ còn lại sự may mắn khi giành lại được điều quý giá từ tay tử thần.
Tim ta đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ lên.
Đây là tình yêu sao? Nhưng tại sao kiếp trước hắn chưa từng nói ra?
Hắn rốt cuộc đã yêu ta từ khi nào?
Chẳng lẽ những mối hôn sự mà phụ thân sắp xếp cho ta ở kiếp trước, cùng những khuôn mặt bị hủy hoại của đám nữ nhân nhiều chuyện kia, đều là do hắn gây ra?
Hắn ngăn cản ta gả cho đám người tệ hại đó ư?
Hắn mới chính là người âm thầm bảo vệ ta sao?
Nếu vậy, danh tiếng “tai tinh” mà ta mang trên mình, hóa ra đều là do hắn ban tặng!
Triệu Lân, hắn đúng là hại ta không ít!
Nhưng ta còn chưa kịp nghĩ tiếp, thì một chiếc đầu hổ khổng lồ với cái miệng đầy răng sắc nhọn bất ngờ xuất hiện sau lưng ngựa, tiếp đó là một móng vuốt khổng lồ giương lên, hung hãn vồ xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, ta nghe thấy một tiếng còi dồn dập!
Con hổ vừa nghe thấy âm thanh ấy, liền khựng lại giữa chừng. Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Ngay cả chiến mã dũng mãnh vào lúc này cũng khiếp sợ đến vỡ gan, điên cuồng lao xuống vực thẳm.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, ta bỗng hiểu ra tất cả.
Quả nhiên là số phận không thể thay đổi sao?
Ta là người rơi xuống trước, chỉ cảm thấy gió mạnh như d.a.o cắt xuyên qua cơ thể, một nỗi bi thương tràn ngập cõi lòng.O mai d.a.o muoi
Triệu Lân, sống lại một đời, chúng ta vẫn phải c.h.ế.t cùng nhau sao?
Nhưng ngay lúc đó, hắn vươn tay ôm chặt lấy ta, mượn lực của vách đá để xoay người, lấy thân mình đệm dưới lưng ta.
"Ta sẽ cứu nàng, ta không cho phép nàng c.h.ế.t." Triệu Lân ôm chặt ta, ánh mắt nhìn ta tràn đầy dịu dàng.
"Không! Để ta cứu ngài! Ta sống lại một đời, chính là để cứu ngài mà!" Nước mắt ta rơi xuống, chảy vào mắt hắn.
Ta trơ mắt nhìn cơ thể hắn bị đè bên dưới ta, va mạnh vào những cây tùng trên vách đá.
M.á.u hắn tuôn ra, hòa vào nước mắt ta.
Con hổ này là nhằm vào hắn, mà kẻ đứng sau điều khiển chính là Phong Cử.
Phong Cử là sao Thất Sát hạ thế, có thể phá vạn quân. Sao hắn có thể cam tâm chỉ làm một thích khách?
Triệu Lân muốn đoạt cánh tay hắn, thì hắn muốn lấy mạng Triệu Lân.
Khi Triệu Lân đ.â.m gãy cây tùng thứ hai trên vách núi, hắn cũng đã bất tỉnh, nhưng nhờ vậy tốc độ rơi của chúng ta cũng chậm lại.
Ngay lúc đó, Phong Cử, kẻ đang đu mình như bạch viên trên vách đá, nhân cơ hội này đuổi kịp chúng ta, chính xác quăng dây thừng trói chặt ngang eo hai người.
Rồi hắn vung một tay chộp lấy một mỏm đá nhô ra, dùng sức kéo mạnh, giữ chặt chúng ta lại.