Trong Tảng Băng Có Ngọn Lửa Thâm Tình (phần 4)

Chương 10



Thím Hai không hổ danh là người giúp việc lâu năm cho Thái Cẩn Ngôn, nhìn gương mặt lạnh ngắt của hắn mà thím có thể thấy được sự căng thẳng, lo lắng. Nhớ lại lời của Thái Cẩn Ngôn từng dặn dò rằng Triệu Uyển Tâm rất sợ chó, thím Hai vội vàng chạy tới “cứu viện”. Thím ôm Ha Ha ra khỏi tay của Thái Cẩn Ngôn, mặc kệ “đại vệ sĩ” giãy giụa kêu gào thê lương, kiên quyết ôm túm lông màu vàng nâu kia cách xa Triệu Uyển Tâm. Tuy nhiên, Triệu Uyển Tâm không hề tỏ ra sợ hãi mà lại tỏ ra ngạc nhiên, cất tiếng hỏi:

 

- Con ch.ó này là của Lê Thiên Chi đúng không? Anh ta vẫn chưa qua đón nó sao?

 

Thái Cẩn Ngôn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể phát huy công năng “mặt không đổi sắc”, nghiêm nghị nói:

 

- Cậu ấy bảo là không cần nuôi nó nữa, cho nên,... cho nên anh định giữ nó lại đây nuôi, có... có được không?

 

Triệu Uyển Tâm gật đầu, trong lòng thoáng thắc mắc. Lê Thiên Chi là bạn của Thái Cẩn Ngôn, đây là nhà của Thái Cẩn Ngôn, Thái Cẩn Ngôn muốn nuôi con ch.ó của Lê Thiên Chi thì hỏi ý kiến của cô làm gì? Cái gật đầu của Triệu Uyển Tâm làm Thái Cẩn Ngôn nhẹ hẳn một mối lo, cơ mặt cũng vô thức giãn ra. Biểu hiện của Thái Cẩn Ngôn tác động khá lớn đến Ha Ha, thấy chủ nhân vui vẻ, Ha Ha cũng vô cùng vui vẻ, cậu chàng hớn hở sủa vang mấy tiếng, cái đuôi ngoáy tít.

 

Tiếng ch.ó sủa làm Triệu Uyển Tâm giật mình, ngay sau đó, cô nghĩ ra được lý do Thái Cẩn Ngôn hỏi ý kiến của cô khi muốn nuôi con ch.ó này. Là do Thái Cẩn Ngôn nghĩ là cô sợ ch.ó hay sao? Thái Cẩn Ngôn tỏ thái độ quan tâm và tôn trọng ý kiến của cô như thế khiến Triệu Uyển Tâm vô cùng vui vẻ. Cô nhìn con ch.ó màu vàng nâu đang hăng hái sủa trước mắt, cảm thấy nó vô cùng đáng yêu. Và chính vì sự đáng yêu này mà Triệu Uyển Tâm lại tức giận. Cô nghiêm giọng phiền trách:

 

- Việc nuôi thú cưng này, sao có thể thích thì nuôi, không thích nữa thì nói không cần chứ? Bạn của anh thật thiếu trách nhiệm.

 

- Đúng vậy! Thật thiếu trách nhiệm! Anh sẽ góp ý với cô ta sau!

 

Thái Cẩn Ngôn lạnh mặt, gật đầu phụ họa, không ngại bán đứng Lê Thiên Chi. Thật ra thì, để Triệu Uyển Tâm không ghét lây đến hắn, và để cô đồng ý cho hắn tiếp tục nuôi Ha Ha, Thái Cẩn Ngôn thậm chí có thể sẵn lòng “bán ngồi”, “bán nằm”, “bán quỳ”,... Lê Thiên Chi thêm vài lần nữa.

 

Triệu Uyển Tâm vẫn còn tức giận, đôi mày liễu cau lại, môi nhỏ cũng mím lại, trông thật đáng yêu. Thái Cẩn Ngôn sững ra ngắm vợ một lúc vẫn chưa dời mắt đi được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong lúc Lê Thiên Chi còn đang ở bưu điện đóng gói mớ thức ăn và đồ chơi cho ch.ó bỗng ngứa mũi hắt hơi liền mấy cái, thì tại biệt thự, Thái Cẩn Ngôn lại cam đoan thêm một lần nữa với Triệu Uyển Tâm về việc sẽ nghiêm túc giảng giải cho Lê Thiên Chi một khóa về việc phải có trách nhiệm với thú nuôi.

 

Thái Cẩn Ngôn và Triệu Uyển Tâm nói cái gì, Ha Ha nghe đều không hiểu. Cậu chàng chỉ cảm thấy là “cha đẹp trai” không thèm quan tâm đến mình nữa, thế nên Ha Ha vùng vẫy một lúc thoát ra khỏi tay của thím Hai, chạy tới lè lưỡi thân mật l.i.ế.m Thái Cẩn Ngôn vài cái. Thím Hai ở bên cạnh hoang mang nghĩ, chú ch.ó này sao lại thành của cô Lê Thiên Chi rồi? Thái Cẩn Ngôn liếc thấy vẻ mặt của thím Hai, sợ thím thắc mắc hỏi ra sẽ bại lộ, vội lên tiếng:

 

- Thím Hai, thím để Ha Ha xuống, rồi đi chuẩn bị cơm tối giúp tôi.

 

- Được.

 

Thím Hai nhanh chóng đi về phía phòng bếp, dù sao đi nữa, thím chỉ là làm giúp việc theo giờ, không nên để ý mấy chuyện riêng của chủ, nếu không, ngộ nhỡ chọc cho chủ tức giận thì việc sẽ chẳng còn nữa. Thím Hai đi rồi, Thái Cẩn Ngôn liền mang Ha Ha đến ổ ch.ó của nó. Triệu Uyển Tâm cũng đi theo. Chợt nhớ ra cách gọi của Thái Cẩn Ngôn ban nãy, cô vừa tò mò vừa căng thẳng hỏi:

 

- Con ch.ó này… nó… tên là gì thế?

 

Triệu Uyển Tâm cảm thấy mình cần phải biết về chú ch.ó này một chút. Cô vẫn còn nhớ bộ dáng tươi cười vui vẻ của Thái Cẩn Ngôn khi chơi đùa cùng chú chó, hơn nữa, sắp tới chú ch.ó này sẽ được nuôi trong nhà, nghĩa là cô cũng xem như là chủ của nó rồi. Triệu Uyển Tâm không muốn trở thành loại chủ nhân vô trách nhiệm với thú cưng như Lê Thiên Chi đâu. Hơn nữa, trong ký ức của Triệu Uyển Tâm vẫn còn bị ám ảnh bởi cảnh tượng của kiếp trước.

 

Trong kiếp trước của Triệu Uyển Tâm, chú ch.ó nhỏ đáng yêu trước mắt cô đã mềm oặt, toàn thân bê bết máu. Linh hồn của Triệu Uyển Tâm lơ lửng trên không trung, nghe những người qua đường quanh đó bàn tán rằng đã có ai đó chạy chiếc xe màu đen cố ý đ.â.m vào con ch.ó khi nó đang tung tăng chạy bên vệ đường. Khi đó, linh hồn của cô đã tận mắt chứng kiến Thái Cẩn Ngôn lái một chiếc xe ô tô màu đen tuyền trờ tới. Triệu Uyển Tâm còn trông thấy Thái Cẩn Ngôn đã ôm siết lấy t.h.i t.h.ể của con vật tội nghiệp này mà cười đến run rẩy hết cả người. Khi đó, trong lòng của Triệu Uyển Tâm đã vô cùng sợ hãi và kinh hoảng vì cho rằng chính Thái Cẩn Ngôn đã độc ác đến mức lái xe đ.â.m c.h.ế.t con ch.ó của Lê Thiên Chi và biến thái đến mức ôm t.h.i t.h.ể của con vật mà cười khoái trá.

 

Thế nhưng lúc này Triệu Uyển Tâm lại không còn chắc chắn vào suy nghĩ của mình trong kiếp trước nữa. Không chỉ vậy, trong lòng của cô bỗng có một linh cảm không lấy gì làm hay ho. Thế nên, Triệu Uyển Tâm vô cùng hồi hộp chờ nghe Thái Cẩn Ngôn cho biết về tên của chú ch.ó nhỏ.