Thái Cẩn Ngôn liếc nhìn bóng lưng của Triệu Uyển Tâm một cái, quyết định rằng hắn sẽ chỉ thay đổi một chút trong kế hoạch của mình. Theo hắn suy luận, có lẽ việc khiến Triệu Uyển Tâm khó chịu chỉ là hắn chủ động viết đơn ly hôn. Nếu thế thì, đơn ly hôn hắn sẽ nhờ luật sư soạn thảo, và lấy tư cách là Triệu Uyển Tâm muốn ly hôn với hắn, lý do muốn bao nhiêu tệ hại sẽ có bấy nhiêu tệ hại. Dù sao thì, việc tệ hại nhất trong cuộc đời của hắn chính là phải ly hôn với cô mà thôi.
Vì sao Thái Cẩn Ngôn dám khẳng định rằng ba năm sau hắn sẽ phải ly hôn với Triệu Uyển Tâm ư? Vì hắn biết rõ, ở giữa hắn và cô là một khoảng cách vô cùng lớn cả về tính cách, sở thích và xuất thân. Dù hắn có cố gắng thế nào, dù là hiện tại hắn đứng bên cạnh cô, mang danh nghĩa là chồng của cô, thì sự thật vẫn là cả hai vốn thuộc về hai thế giới khác nhau, nếu không muốn nói là đối lập nhau.
Nhưng dù cho như thế, chỉ cần có một tia cơ hội, Thái Cẩn Ngôn vẫn muốn có được Triệu Uyển Tâm, muốn cưới cô về nhà, dù hành vi ấy chẳng khác gì là hắn cưỡng ép cô. Bởi vì khao khát quá lớn, cơ hội lại quá trùng hợp và hấp dẫn, Thái Cẩn Ngôn không kìm lòng được, đã chịu thua sự ích kỷ và hèn hạ của chính mình. Tuy vậy, hắn không hề hối hận. Hắn chỉ sợ, thế giới tăm tối và u ám của hắn sẽ khiến Triệu Uyển Tâm bị vấy bẩn, thế nên mới có quyết định về tờ đơn ly hôn kia.
Nghĩ xong rồi, quyết định rồi, Thái Cẩn Ngôn càng cảm thấy nặng nề. Ba năm sắp tới đây, hắn vừa háo hức vui mừng vì có thể được sống cùng Triệu Uyển Tâm, có thể nhìn thấy cô mỗi ngày. Nhưng đồng thời, Thái Cẩn Ngôn vẫn luôn tồn tại sự lo âu và bi ai khi nghĩ về cái kết của ba năm sau đó.
Nói tóm lại, trong lòng của Thái Cẩn Ngôn ngay từ lúc mở miệng ép hôn Triệu Uyển Tâm đã là một mớ hỗn độn rất nhiều cảm xúc phức tạp mâu thuẫn nhau lại đan xen nhau. Thái Cẩn Ngôn đã phải huy động toàn bộ định lực của nửa đời còn lại để có thể vẫn giữ vững được sự trầm ổn và lạnh nhạt khi ở bên cạnh Triệu Uyển Tâm. Trong kiếp trước, khả năng đó đã giúp cho gương mặt băng sơn vạn năm của Thái Cẩn Ngôn gần như trở thành “kim cương bất hoại”, hù dọa được vô số đối thủ trên thương trường, lừa gạt được khá nhiều đối tác trong làm ăn, giúp việc kinh doanh ngày càng phát triển.
Nhưng ở kiếp này, Thái Cẩn Ngôn đã không ít lần bị mất cân bằng cảm xúc trước thái độ nồng ấm của Triệu Uyển Tâm. Lần này cũng vậy. Hơn nữa, trong thời điểm hiện tại, Thái Cẩn Ngôn không chỉ phải lo ứng phó với nguy cơ bị lộ cảm xúc trước mặt Triệu Uyển Tâm, mà hắn phải đối phó với một đối thủ đặc biệt và vô cùng lợi hại.
Khi Thái Cẩn Ngôn vừa định lái xe vào ga – ra thì đã bị “tập kích”. Hung thủ chính là “đại vệ sĩ” mang cái tên đầy tính tượng thanh: Ha Ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc Thái Cẩn Ngôn vừa dừng xe trước cổng biệt thự để chờ thím Hai mở cửa, Ha Ha đang ở trong sân chơi đùa. Sau đó, xe chạy vào sân, Ha Ha nghe được tiếng động cơ quen thuộc, lập tức kích động như vừa tìm thấy tri kỉ, hối hả từ bãi cỏ chạy như bay tới phía chiếc xe, sau đó bám lấy cửa xe hưng phấn kêu không ngừng.
Thái Cẩn Ngôn xuống xe, dở khóc dở cười bất đắc dĩ đón lấy Ha Ha rồi mới có thể mở cửa xe cho Triệu Uyển Tâm bước xuống.
Triệu Uyển Tâm ngồi yên trên xe, nhìn Thái Cẩn Ngôn lịch lãm bước xuống mở cửa xe cho cô. Tuy nhiên, không hiểu sao, khi nhìn nét mặt của Thái Cẩn Ngôn, khả năng đoán cảm xúc của Triệu Uyển Tâm lại dấy lên một linh tính chẳng lành. Dường như tảng băng ngốc của nhà cô không hề thay đổi ý định.
Triệu Uyển Tâm thở dài bước lên lầu, cô cũng không lấy làm hụt hẫng quá nhiều. Tính tình của Thái Cẩn Ngôn rất cố chấp, quyết đoán. Nếu cô có thể thay đổi được việc mà hắn đã quyết định chỉ bằng vài câu vu vơ liên hệ đến một quyển truyện nào đó thì mới là chuyện lạ. Nhưng dù sao đi nữa, Triệu Uyển Tâm cũng cảm thấy an ủi rằng ít ra cô đã có thể khiến Thái Cẩn Ngôn nghĩ lại được một lần.Thời hạn ba năm không phải là quá dài, nhưng cũng không ngắn, Triệu Uyển Tâm tự tin cô có thể khiến Thái Cẩn Ngôn nghĩ lại nhiều lần nữa cho tới khi hắn phải đổi ý hoàn toàn.
Vừa nghĩ, Triệu Uyển Tâm vừa thay một bộ đồ gọn nhẹ ở nhà rồi bước xuống. Chân còn chưa đi hết các bậc cầu thang, mắt của Triệu Uyển Tâm vừa lướt ra đến cửa liền chạm phải một túm lông màu vàng nâu đang lúc lắc không ngừng trong vòng tay của Thái Cẩn Ngôn. Tiếp đó là một đôi mắt long lanh nhìn cô vừa thích thú vừa tò mò. Đáng yêu quá đi. Triệu Uyển Tâm cũng giương đôi mắt to tròn của mình lên, “đấu nhãn pháp” với túm lông kia.
Thái Cẩn Ngôn vốn đang dở khóc dở cười vì “thằng con trai” đột ngột phóng ra tự để lộ tung tích, còn chưa kịp điều chỉnh cơ mặt lại cho đúng với dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc thì lại tiếp tục sửng sốt khi thấy Triệu Uyển Tâm nhìn chằm chằm vào Ha Ha trên tay hắn. Trong bụng của Thái Cẩn Ngôn lại bắt đầu cuộn trào vô số suy đoán và suy diễn.
[Uyển Tâm nhìn chằm chằm Ha Ha như thế, có phải là em ấy sợ Ha Ha không? Em ấy có tức giận khi trông thấy mình đang bế Ha Ha không? Liệu em ấy có muốn mình phải mang Ha Ha rời đi không? Nếu mình muốn giữ Ha Ha lại, Uyển Tâm có tức giận và ghét mình thêm nữa không?]