Trư Kiếm Tiểu Hương Hương

Chương 10: Tình yêu đột nhập phòng, cướp kiếm (2) HẾT



Vốn dĩ muốn học thành tài rồi mới quay về tìm Tang Lạc, nhưng có người lại nhanh hơn hắn một bước.

Là tên trộm háo sắc đã lấy trộm quần của hắn.

Sau khi Tang Lạc rời đi, Bùi Thanh Vô trở nên điên điên khùng khùng, ném chiếc quần đã thêu tên Vạn Trường Thanh vào cửa nhà Vạn Trường Thanh. Đối diện với hắn mà gào lên: "Tại sao Tang Lạc lại có quần của ngươi? Ngươi có phải đã bắt nạt nàng ấy không?"

Tên trộm quần này rất ồn ào, khiến hắn bực bội. Vạn Trường Thanh im lặng, khuỷu tay thúc vào miệng hắn, rồi tiện tay ném tên háo sắc này vào nhà tù của tông môn.

Hắn nhặt lại chiếc quần của mình, mùi hương lần trước đã sắp tan biến.

Thanh kiếm Tiểu Trư Hương Hương cũng rất nhớ nàng. Giành được chiếc quần thì coi đó là ổ, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Nhưng bây giờ, Bùi Thanh Vô mãn hạn tù, lại dám ôm lấy Tang Lạc.

Vạn Trường Thanh lao vào y quán, mua thuốc mạnh. Hắn sắp gây chuyện rồi.

Đi theo đến phòng bên cạnh của Tang Lạc, nghe thấy thê tử mình được tỏ tình. Vạn Trường Thanh mở thuốc ra, mặt không biểu cảm, đổ vào miệng mình.

Òa, ào, ào. Đủ ba gói.

Bây giờ hắn rất nóng.

Hắn đánh cược, Tang Lạc nhất định sẽ đến.

Nếu không đến, chính hắn sẽ trèo lên giường nàng, lại khóc lại nháo.

Kiếp này làm loạn, kiếp sau cũng sẽ làm loạn.

(Hết)

Mình giới thiệu một bộ truyện cổ đại khác do mình đã up trên MonkeyD, thể loại trùng sinh ạ:

Trùng Sinh Nghiệt Duyên

Tác giả: Nguyệt Hạ Tiểu Khê

Cha ta bị Trưởng công chúa vu oan, cả nhà bị đày đi lưu đày.

​Ta tìm đến hôn phu của mình là Thẩm Sách, muốn hắn giúp ta lật lại vụ án, nhưng không ngờ, hắn lại là đồng bọn với Trưởng công chúa.

​Thẩm Sách ép thuốc độc vào miệng ta, còn nói rằng công chúa thương xót ta, muốn cho ta được toàn thây, ta phải nên biết ơn công chúa.

​Ta ôm hận mà chết, lại không ngờ lại trùng sinh vào thân xác một tiểu công chúa kiêu căng, ngạo mạn.

​"Thẩm Sách, l.i.ế.m sạch chân ta!" Ta lạnh lùng nhìn Thẩm Sách, rồi mỉm cười ngọt ngào hỏi Trưởng công chúa, "A tỷ. Ta ức h.i.ế.p Thẩm Sách, tỷ không để bụng chứ?"

​1.

​Ta c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t dưới tay người mà ta yêu nhất.

​Cha ta vốn là Viện phán của Thái Y Viện, hành nghề y hai mươi năm, cẩn thận từng li từng tí, chưa từng mắc sai lầm. Ấy thế mà lại bị Trưởng công chúa vu oan, cả nhà bị đày đi Lĩnh Nam.

​Mấy ngày ấy, ta không có ở nhà nên may mắn thoát được một kiếp.

​Khi trở về kinh thành, ta tìm đến hôn phu của mình là Thẩm Sách, mong hắn giúp nhà ta thu thập chứng cứ để lật lại vụ án. Nhưng không ngờ, Trưởng công chúa lại dẫn người xuất hiện ngay trong phòng. Khoảnh khắc ấy, ta mới biết Thẩm Sách chính là kẻ đã tiếp tay cho Trưởng công chúa vu oan cha ta.

​Thẩm Sách đặt một viên thuốc độc trước mặt ta, lạnh lùng lên tiếng: "Tô Bạch Chỉ! Ngươi trốn thoát khỏi cảnh lưu đày, là tội khi quân, đáng chết. Trưởng công chúa thương xót, muốn cho ngươi được toàn thây, còn không mau tạ ơn công chúa!"

​Ta đẫm lệ nhìn Thẩm Sách, không hiểu hỏi: "Tại sao? Ngươi là học trò được phụ thân ta coi trọng nhất, tại sao ngươi lại phản bội ông ấy?"

​Thẩm Sách không trả lời, chỉ ra hiệu cho hai người bên cạnh.

​Hai tên hạ nhân của Thẩm gia lập tức giữ chặt lấy cánh tay ta. Thẩm Sách bóp cằm ta, ép viên thuốc độc vào miệng ta, rồi rót trà nóng hổi vào.

​Ta không thể giãy giụa, chỉ có thể căm hận nhìn Thẩm Sách. Cho đến khi bụng ta quặn lên từng cơn đau đớn.

​"Thẩm Sách, ta dù thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!" Ta dồn hết sức lực cuối cùng, gào lên câu nói ấy. ​Thế giới trước mắt ta dần tối sầm, ý thức ta ngày càng mơ hồ.

​Trong khoảnh khắc ấy. ​Rất nhiều ký ức về Thẩm Sách vụt qua trong đầu ta.

​Ta nhớ lần đầu tiên gặp hắn, cảm giác tim đập mạnh đến nhường nào.

​Ta nhớ mỗi lần hắn gặp ta đều vô cùng lịch thiệp.

​Ta nhớ khi phụ thân nói muốn gả ta cho hắn, lòng ta đã vui sướng khôn tả.

​Ta cũng nhớ hắn từng nói, đời này có ta thì không còn gì phải tiếc nuối.

​Ta nhớ từng chút từng chút một trong những ngày chúng ta bên nhau. ​Những hình ảnh ấy như những giọt nước mắt rơi trong bóng tối, vỡ tan từng mảnh.

​Cho đến hình ảnh cuối cùng, hắn lạnh lùng ép thuốc độc vào miệng ta.

​Người ta yêu nhất, người ta từng muốn gả, hắn đã phản bội phụ thân ta, hắn đã g.i.ế.c ta.

​Tất cả của ta chìm vào bóng tối.

​Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. ​Ý thức của ta lại hồi phục.

​Ta đau đầu như búa bổ, mở mắt ra, chỉ thấy xung quanh có rất nhiều người, bên giường còn có một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa căm hận vô cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

​Thẩm Sách!

​Vừa nhìn thấy gương mặt Thẩm Sách, ta chống người ngồi dậy, giận dữ tát một bạt tai.

​Cái tát này rất mạnh. ​Trên mặt Thẩm Sách in hằn năm dấu tay.

​Ta cứ nghĩ Thẩm Sách sẽ phản kháng, nhưng không ngờ hắn và tất cả những người trong phòng đều sợ hãi quỳ xuống đất.

​"Công chúa, xin bớt giận!" Một đám người đồng loạt quỳ rạp xuống đất dập đầu.

​Công chúa?

​Ta kinh ngạc nhìn tất cả mọi người, rồi lại nhìn khắp căn phòng.

​Căn phòng này vô cùng xa hoa, không phải của một gia đình bình thường.

​Lúc này, một phu nhân cao quý dẫn người bước nhanh vào phòng, khi nhìn thấy ta, ánh mắt bà có chút trách mắng, lên tiếng: "Ninh An, con lại hồ đồ rồi! Nếu để Phụ hoàng con biết con lại qua đêm ở Tước Tiên Lâu, đến lúc ấy nhất định sẽ trừng phạt nặng con."

​Ninh An?

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

​Tước Tiên Lâu?

​Ta vô thức nhìn vào thân thể mình. ​Làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, một thân y phục lộng lẫy, tất cả đều không giống của ta.

​Vị phu nhân cao quý trước mắt, ta tuy trước đây chỉ từng nhìn thấy từ xa một lần, nhưng vẻ tôn quý ấy khiến ta mãi mãi không dám quên, chính là Quý phi nương nương đương triều, Lý Dung Bội.

​Và Ninh An mà Quý phi nương nương vừa nhắc đến, chẳng phải chính là Lục công chúa Lý Tương Ninh phóng túng, hoang dâm nhất triều hay sao?

​Trong khoảnh khắc ấy, từng mảnh ký ức hoang đường vụt qua trong đầu ta. Đó đều là ký ức của Lục công chúa Lý Tương Ninh, trong ký ức gần nhất, Lý Tương Ninh đêm qua đã uống rất nhiều rượu ở Tước Tiên Lâu, cuối cùng nôn mửa rồi bất tỉnh nhân sự.

​Xem ra, Lý Tương Ninh đã chết, và ta đã trở thành Lý Tương Ninh.

​"Sao vậy? Vẫn chưa tỉnh rượu sao?" Quý phi nương nương liếc nhìn ta, rồi đưa mắt về phía Thẩm Sách đang quỳ: "Thẩm Ngự y, Ninh An công chúa thế nào? Thân thể có gì bất ổn không?"

​Thẩm Sách ngẩng khuôn mặt còn hằn năm dấu tay đỏ, liếc nhìn ta, không dám có chút oán hận nào, lên tiếng: "Bẩm Quý phi nương nương. Thân thể công chúa không có gì đáng ngại, chỉ là uống quá nhiều rượu, uống chút canh giải rượu, nghỉ ngơi một ngày là được."

​Quý phi nương nương khẽ gật đầu: "Vậy còn không mau đi chuẩn bị canh giải rượu?"

​"Vâng, Quý phi nương nương." Thẩm Sách vâng lệnh, đứng dậy đi ra ngoài.

​Thẩm Sách đã chuẩn bị canh giải rượu cho ta.

​Quý phi nương nương lại dặn dò thêm vài câu trong phòng ta, sai người hầu canh chừng, mấy ngày này không cho ta được phép ra ngoài. Ta vừa nghe lời giáo huấn, tiện tay cầm một chiếc gương đồng lên xem mặt mình.

​Quả nhiên là gương mặt của Lục công chúa Lý Tương Ninh.

​"Ninh An. Mấy ngày này cứ ở yên trong cung, đừng để Phụ hoàng con tức giận nữa. Nếu con còn hồ đồ, đến lúc đó Phụ hoàng không phạt con thì ta cũng sẽ phạt." Ánh mắt Quý phi nương nương vừa có chút trách mắng, vừa có chút cưng chiều.

​Với ký ức của Lục công chúa, ta dựa vào Quý phi nương nương, nũng nịu nói: "Mẫu thân sao nỡ phạt con? Mẫu thân thương con nhất mà."

​"Con cứ ỷ vào ta cưng chiều con nên mới làm càn như vậy." Quý phi nương nương cười khẽ chọc vào trán ta, đứng dậy: "Thôi. Ta còn phải đi gặp Phụ hoàng con, con cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Nhớ kỹ, đừng có làm càn nữa."

​Ta ngoan ngoãn gật đầu.

​Quý phi nương nương đi rồi. ​Thẩm Sách liếc nhìn ta, cung kính hành lễ: "Điện hạ. Thân thể người đã không còn gì đáng ngại, hạ quan lát nữa sẽ sai người mang tới một ít thuốc bổ. Nếu không còn chuyện gì khác, hạ quan xin cáo lui trước!"

​Muốn đi?

​Ta tựa vào đầu giường, lạnh lùng nhìn Thẩm Sách, lên tiếng: "Thân thể ta vẫn còn chút khó chịu, ngươi cứ ở đây mà hầu hạ ta."

​Thẩm Sách chỉ có thể cung kính đứng một bên.

​Ta nghiêng đầu, nhìn hắn cười lạnh: "Quỳ xuống mà hầu."

​Thẩm Sách ngạc nhiên nhìn ta, sau đó cung kính quỳ xuống đất: "Vâng, Điện hạ."

​Cuộc sống trong hoàng cung này đúng là tốt hơn nhà quan bình thường rất nhiều.

​Ngày trước cha ta chỉ là Viện phán Lục phẩm của Thái Y Viện, tuy bổng lộc cũng có chút ít, nhưng nhiều thứ không phải muốn ăn là ăn được.

​Còn trong cung này, muốn gì có nấy.

​Ta ăn vải thiều vừa được cống từ phương Nam, thưởng thức từng bức thư họa, tận hưởng mọi thứ của công chúa Ninh An, còn Thẩm Sách thì vẫn quỳ ở đó.

​Từ sáng đến tối. ​Đủ năm canh giờ.

​Thẩm Sách quỳ trên đất, thân thể lắc lư, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không dám cử động.

​Hạ nhân trong phủ đều sợ ta, không ai dám nói nửa lời.

​Ta ăn bữa tối do Ngự trù mang tới, ngắm sao trời, khi thấy Thẩm Sách không thể trụ được nữa mà ngã nghiêng trên đất, ta mới lên tiếng với người bên dưới: "Kêu hai người tới, đưa Thẩm Ngự y về!"

​Những người bên dưới dìu Thẩm Ngự y đã không thể đứng dậy rời khỏi phủ Công chúa.

​Ta uống rượu, nhìn theo bóng lưng đó, khóe miệng khẽ khàng hừ một tiếng.

​Không phải ta định tha cho hắn. ​Mà là tháng ngày còn dài, ta không muốn hắn c.h.ế.t sớm như vậy.

​Có những mối hận, ta cần phải báo từng chút một.

​Có những người, ta cần phải khiến hắn sống không bằng chết.