Trư Kiếm Tiểu Hương Hương

Chương 9: Tình yêu đột nhập phòng, cướp kiếm (1)



Ngày thanh kiếm bị trộm. Tim Vạn Trường Thanh đập loạn.

Hắn ngủ nông, ai lại có thể lén lút lấy đi thanh kiếm của hắn mà hắn không hề hay biết?

Hắn cách không triệu hoán kiếm. Nhưng đối phương ngọt ngào đến sủi bọt, truyền tới cảm xúc vui sướng: "Eng eng eng eng eng."

Vạn Trường Thanh chỉ cảm thấy da thịt được vuốt ve, có một xúc cảm và mùi hương kỳ lạ.

Ngày hôm sau, một phong thư cùng một suất bữa sáng nóng hổi, xuất hiện trên bàn. Tim Vạn Trường Thanh lại đập mạnh mất kiểm soát.

Hết lần này đến lần khác, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắn vừa hít thở sâu, vừa tìm cuốn bảo điển tu luyện Vô Tình Đạo mà sư huynh để lại trước khi rời đi.

Vô Tình Đạo từ xưa đến nay, không có ai tốt nghiệp. Sư tôn đã nhổ đi tình căn của hắn.

Hắn không biết thất tình lục dục, cách đối nhân xử thế, đều dựa vào những ghi chép mà sư huynh để lại để học hỏi.

Sư huynh viết: [Tim đập loạn, liên tục rung động, là đã gặp được người yêu rồi.]

Thế là, Vạn Trường Thanh dậy sớm.

Khi trời vừa hửng sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy người lén lút vào phòng mình. Nữ tử thản nhiên bước vào, vừa vẫy tay, thanh kiếm đã chui vào lòng nàng.

Mỗi lần thanh kiếm vui vẻ ra ngoài, thơm lừng trở về, ngay cả lúc c.h.é.m người, cũng mạnh mẽ hơn mấy phần.

Vạn Trường Thanh trong bóng tối nhìn chằm chằm nàng. Nhìn nàng đặt xuống phong thư tình mỗi ngày, bữa sáng mỗi ngày.

Hắn ấn vào ngực, quả nhiên tim đập rất nhanh. Thì ra đây là tình yêu.

Hắn vừa thưởng thức bữa sáng, vừa ngửi thanh kiếm được rửa cho tới thấm vị. Không nhịn được mà nghĩ, lẽ nào nàng là thiên tài? Sao một mình nàng lại hiểu nhiều chuyện đến vậy?

Chuyện tình cảm, Vạn Trường Thanh không hiểu, nhưng đều ghi lại cẩn thận để phân tích lại.

Ngoài việc tu luyện, mỗi ngày hắn đều nghiên cứu sổ tay của sư huynh: [Trước mặt người yêu, phải thể hiện bản thân thật nhiều.]

Vạn Trường Thanh suy nghĩ, vào một ngày nọ gặp Tang Lạc, hắn giơ tay liền quét sạch tất cả đệ tử, chờ đợi người ngưỡng mộ đến khen ngợi.

Tang Lạc lại hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn, ôm đầu chạy mất.

Vạn Trường Thanh không hiểu, xem sổ tay: [Người yêu chạy mất, có lẽ là xấu hổ.]

Ồ, thì ra là vậy.

[Nam tử phải giữ kẽ, đừng vạch trần tình yêu của đối phương tại chỗ.]

Thế là, mỗi ngày Vạn Trường Thanh đều ngồi trên xà nhà, mặc cho nàng tự do ra vào trong phòng.

Nhưng chờ đợi một tháng, mỗi lần hắn cố ý chạm mặt, thúc khuỷu tay vào các đệ tử khác để thu hút sự chú ý, Tang Lạc cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Hơ hơ, thật là xấu hổ mà.

Không ngờ nàng lại cầu hôn trên ngọc bội.

Đêm đó Vạn Trường Thanh lần đầu tiên mất ngủ. Hắn lật tung sổ tay. Cuối cùng cũng thấy ghi chép của sư huynh: [Bị tỏ tình, trực tiếp thôi học. Sách vở không đọc nữa.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vạn Trường Thanh nghiêm túc học theo.

Ngày hôm sau, Tang Lạc ôm kiếm, lần đầu tiên chủ động gõ cửa, lấy hết dũng khí tỏ tình.

Vạn Trường Thanh siết chặt nắm đ.ấ.m sau lưng: "Được, thôi học, thành hôn."

Nữ tử mừng đến phát khóc. Cứ lặp đi lặp lại lo lắng cho tương lai của hắn.

Sư huynh nói, có người đưa mình vào tương lai, chính là yêu sâu đậm.

Sau khi mọi người rời đi, Vạn Trường Thanh ôm kiếm, cúi đầu ngửi hương thơm nàng đã chạm vào. Tuy không biết là mùi gì, nhưng tim hắn đập ngày càng nhanh hơn.

Thôi học, là việc cấp bách.

Bảo điển của sư huynh, chính là tinh hoa. Chẳng trách huynh ấy có thê tử.

Thê tử khóc, quỳ.

Thê tử muốn, cướp.

Thê tử đợi ở nhà, phải về ngay.

Hắn chuyện gì cũng tuân theo. Nhưng khi trở về, mọi người ở cửa nhà thê tử đều tiếc nuối. Nói một cô nương tốt như vậy, sao lại c.h.ế.t rồi?

Hắn chưa kịp động, nhưng thanh kiếm Tiểu Trư Hương Hương đã động trước. Nó lao vào sân, tìm kiếm hương thơm khắp nơi.

Sư tôn vừa lúc xuất hiện, an ủi hắn, "Trường Thanh, tiết chế đau buồn. Người phàm chính là yếu đuối ngắn ngủi như vậy."

"Nàng ấy không đáng để con hy sinh tiền đồ. Ta chỉ nói với nàng ấy, thật ra con căn bản không có thất tình lục dục, chỉ là bắt chước con người, nàng ấy nghe xong liền sợ hãi bỏ chạy. Trên đường lại xảy ra bất trắc. Không ai sẽ yêu con chi bằng hãy kế thừa sự nghiệp vĩ đại của Vô Tình Đạo chúng ta."

Vạn Trường Thanh nói, "Thôi học. Ta muốn thủ tiết."

Sau này, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn đột nhiên xuất hiện trên một chiếc giường thơm tho. Người thê tử hắn đêm nhớ ngày mong co quắp thành một cục, trong mộng vẫn lẩm bẩm tên hắn.

Hắn thử hơi thở và mạch đập. Vẫn còn sống.

Vạn Trường Thanh ngồi bên mép giường, nghĩ thông suốt mọi chuyện. Nhưng lại không nghĩ ra, tại sao nàng lại phải rời đi?

Hắn lại lật cuốn bảo điển của sư huynh. Lần này không có câu trả lời.

Sau đó, tờ rơi tuyển sinh của Hợp Hoan Tông được thanh kiếm Tiểu Trư Hương Hương mang về nhà.

Trên đó viết: [Là một nam nhân tốt thì hãy gia nhập với chúng ta, để thê tử của ngài ngày nào cũng về nhà!"

Thế là hắn bước vào đại điện rực rỡ sắc màu, thành khẩn bái sư học nghệ.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Đối phương từ chối.

Hắn thúc khuỷu tay một cái, đối phương đồng ý ngay.

Buổi sáng học bài, buổi tối lại được gọi đến trong cơn mê sảng của thê tử, ngồi xổm bên mép giường, lặng lẽ ngửi hương thơm của nàng.

Chỉ là cơ thể rất nóng. Vạn Trường Thanh chưa từng học qua, cũng không biết.

Cho đến khi Hợp Hoan Tông giảng bài về sinh lý, các sư huynh sư tỷ phân tích các trường hợp, Vạn Trường Thanh nghiêm túc ghi vào sổ tay.

[Nóng rồi, phải ôm thê tử, không cho thì phải khóc lóc ầm ĩ, là sẽ được dỗ.]