5.
Tên là: Thanh Thanh.
Giống hệt biệt danh của Bùi Thanh Vô.
Nhưng ta nhìn kỹ lại, xác thực tên thật: Vạn Trường Thanh.
Kể từ khi Bùi Thanh Vô xóa ta, khi ta gửi thư vào phòng hắn, ta đã cẩn thận cầu xin hắn, nhất định phải thêm ta lại. Ngay tối đó, ta nhận được một lời mời kết bạn từ một số mới.
Đối phương dường như là tài khoản mới đăng ký. Ta tưởng rằng Bùi Thanh Vô đổi cách liên lạc, nhưng lại không ngờ, ta đã thêm nhầm người.
Ta run rẩy nhìn danh hiệu [Tình lữ cao cấp] của hai chúng ta. Và cả những tin nhắn quấy rối lảm nhảm ngày nào ta cũng gửi.
Ta nói: [Chào, nam nhân của ta!]
Thanh Thanh nói: [Chào ngươi, chúng ta vẫn chưa đăng ký, cách xưng hô này không phù hợp.]
Ta tiếp tục nói: [Ngươi thật đặc biệt, ngươi có cảm giác độc đáo mà những nam nhân khác không có, vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm lại tan vỡ. Người khác chỉ muốn đùa giỡn với ngươi, còn ta lại muốn bước vào trái tim ngươi. Đúng rồi, trước khi bước vào trái tim, tốt nhất ngươi nên cởi y phục ra.]
Thanh Thanh nói: [Không ai dám đùa giỡn với ta. Hơn nữa, ngươi không thể vào trái tim, mổ n.g.ự.c phanh bụng, ta sẽ chết.]
Cuối cùng ta nói: [Haha ngươi thật hài hước, thật ra ta là đang theo đuổi ngươi đó.]
Hắn nói: [Được.]
...
Mỗi một tin nhắn, đều có hồi âm.
Cả tháng nay, ngày đêm ta ôm ngọc bội liên lạc, cười như một kẻ ngốc. Tưởng rằng, Bùi Thanh Vô cũng bắt đầu thích ta rồi.
Kết quả, không chỉ rửa nhầm kiếm, thêm nhầm người, ngay cả trò chuyện cũng nhầm người nốt.
Đợi nửa ngày, Vạn Trường Thanh gửi tin nhắn đến: [Lạc đường rồi à? Đợi ta.]
Mắt ta vừa khóc sưng húp, nheo mắt lại, chậm rãi viết tin nhắn: [Không sao, không phiền ngươi nữa.]
Nhớ lại, trước kia trên núi, ta chân ướt chân ráo, lạc vào rừng sâu. Cầu cứu Bùi Thanh Vô, hắn cũng nói, “Đợi ta.”
Nhưng ta ngồi tại chỗ đợi một đêm, tuyết lớn phủ kín vai, cho đến khi gà gáy trời sáng, mới có đệ tử khác phát hiện ra ta. Bọn họ đưa ta về, ta còn lo lắng cho Bùi Thanh Vô, hỏi hắn có xảy ra chuyện gì không, sao không đến tìm ta.
“Bùi Thanh Vô? Hôm qua tuyết lớn, hắn và bạn bè nướng thịt trong sân ăn, chúng ta còn đến xin rượu. Rượu ngon lắm!”
Ngày hôm đó ta bị thương hàn nửa tháng.
Bùi Thanh Vô đến thăm ta, chỉ cười, “Ngốc, ngươi thật sự đợi ta sao?”
Ta không muốn đợi tại chỗ nữa. Sẽ không có ai đến đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ có một mình ta thôi.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
6.
Ta lau nước mắt, từng bước từng bước leo lên bậc thang, chuẩn bị nói rõ với Vạn Trường Thanh. Mọi chuyện đều là hiểu lầm. Ta không muốn làm chậm trễ hắn, cũng không muốn, bị sát thê chứng đạo. Ta muốn xuống núi, tìm chốn nương thân cho mình.
Vừa mới leo được vài bước, có đệ tử bên cạnh đang gọi.
“A, có sát khí!”
“Là lôi kiếp sao? Hay là Ma Tôn đến?! Sát khí cuồn cuộn quá!”
Người tu tiên rất nhạy bén, từng người từng người cầm vũ khí, đứng nghiêm trang.
Ta ngơ ngác nhìn khắp nơi. Giây tiếp theo, một luồng sáng xuyên qua trời mây, tiếng xé gió chói tai, thẳng tắp bay về phía ta. Tốt lắm, hóa ra là g.i.ế.c ta?!
Trước khi ta kịp quỳ xuống, thanh kiếm đã dừng lại ngay lập tức, dư phong thổi tung dải băng buộc tóc của ta. Thanh kiếm thơm lừng như con mèo đang làm nũng, cọ vào tay ta.
“Eng eng eng!”
“Tiểu Trư Hương Hương (heo nhỏ thơm tho)?” Ta theo bản năng kêu lên.
Bên cạnh, đệ tử mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt hoảng loạn, ngăn ta lại, “Cô nương, thanh kiếm này là của tên Ma đầu kia! Ngươi đừng có chạm vào!”
“Cái thanh Quán Thần Kiếm c.h.ế.t tiệt này, ở đây không ai là chưa từng bị nó ức hiếp! Nó là một thanh kiếm xấu xa thuần túy!”
Thanh kiếm gầm lên, rạch cho hắn một nhát. Thấy ta ở đây, nó lại kẹp giọng, eng eng eng, sắp ngất xỉu rồi đây này.
Ta nhỏ giọng giải thích, “Không sao, ta biết, ta biết mà. Đây là một bé ngoan! Chủ nhân của ngươi đâu?”
Các đệ tử gần đó đang run rẩy. Dường như có một áp lực vô hình ngập trời giáng xuống.
Thứ đến trước là một luồng gió lạnh.
Mày mắt Vạn Trường Thanh hơi lạnh, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới: “Ta bảo Quán Thần Kiếm đến đón ngươi trước. Nó rất nhanh, sẽ không để ngươi đợi lâu đâu.”
Nhìn thấy Vạn Trường Thanh, những người xung quanh đều tự thấy nguy hiểm, vừa lăn vừa bò, cưỡi kiếm, cưỡi người, cưỡi gậy mà chạy mất. Dường như nhìn thấy một thứ gì đó kinh khủng.
Ta liếc nhìn thời gian. Mười giây?
Hắn đã đến rồi.
Một cảm giác tủi thân khó tả dâng lên trong lòng. Nếu dụng tâm tìm, mười giây là có thể tìm thấy, vậy mà ngày hôm đó, ta đã đợi trong tuyết suốt mười canh giờ. Ta thật ngốc.
Đâu phải vì tuyết lớn? Là vì Bùi Thanh Vô không quan tâm đến ta.
Ta lén lau nước mắt, thân hình Vạn Trường Thanh lại run lên. Hắn nhíu mày, môi tái nhợt.
“Là ta đến muộn rồi, xin lỗi!” Chưa kịp để ta hoàn hồn, Vạn Trường Thanh quỳ một gối xuống, kiếm cũng nghiêng theo.