Trư Kiếm Tiểu Hương Hương

Chương 4



7.

Ta dùng sức kéo Vạn Trường Thanh và thanh kiếm đứng dậy. Sợ đến nói lắp, "Dậy đi dậy đi, ta không trách hai người, chỉ là cát bay vào mắt thôi!"

Vạn Trường Thanh bừng tỉnh: "Thì ra là vậy. Quán Thần, ngươi mau đi trồng cây gây rừng, nơi nào nàng ấy ở, một hạt cát cũng không được có."

Thanh kiếm không nhúc nhích.

Vạn Trường Thanh nhìn ta, "Ngươi ra lệnh đi. Nó đang dỗi, chê ta chậm."

Ta bật cười, "Tiểu Trư Hương Hương sao lại nghe lời ta được..."

Kiếm xuất, bay về phía núi. Bắt đầu đào hố trồng cây, điên cuồng thúc chui kiếm vào người đang đốn củi. Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.

"Tiểu Trư Hương Hương?" Vạn Trường Thanh suy ngẫm, ánh mắt trầm tư.

Ta lập tức xua tay phủ nhận, "Xin lỗi, nó tên là Quán Thần đúng không? Ta đặt đại tên thôi, haha đừng để ý!"

Vạn Trường Thanh nghiêm túc: "Tiểu Trư Hương Hương, quả là một cái tên hay, sau này nó sẽ đổi tên."

"Còn nữa, ngươi cứ luôn nói xin lỗi. Tại sao lại phải xin lỗi? Thứ duy nhất ta không thể chịu đựng được, là bị lừa gạt." Vạn Trường Thanh thần sắc hơi lạnh: "Lừa dối mới là tội chết. Ừm, vừa rồi ngươi định nói gì?"

Ta khoác tay Vạn Trường Thanh: "Haha, kết hôn, có phu quân như thế này, quả là hạnh phúc vô cùng."

8.

Đến nơi đăng ký.

Nhân lúc Vạn Trường Thanh đang đăng ký, ông lão lén nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi ta, "Cô nương, đây là tông môn lấy pháp luật làm trọng, xin hỏi ngươi có bị ép buộc không?"

Vạn Trường Thanh không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng: "Nàng ấy vừa gặp đã yêu ta. Lão già như ông có đạo lữ chưa, hiểu cái gì mà hỏi?"

Ta vội vàng gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, Trường Thanh nhân phẩm tốt, tính cách tốt, ngay cả kiếm cũng tốt."

Ông lão nhỏ giọng bĩu môi: "Cô nương, ngươi là người phàm, hắn tu là Vô Tình Đạo, có thể lừa ngươi đi để sát thê chứng đạo, ta đã thấy rất nhiều rồi! Đến lúc đó, lại khóc lóc quay về tìm thê tử, đều là bài học nhãn tiền đấy."

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Vạn Trường Thanh cười nhạt: "Đừng lấy ta ra so sánh với đám góa vợ kia! Chỗ ông là nơi đăng ký, hay là nơi khuyên can chia tay?"

Ông lão im lặng. Chỉ vào cột pháp khí, bảo ta đăng ký, nụ cười khó lường: "Ngươi là người phàm, không có pháp khí phải không? Môn không đăng hộ không đối, vẫn nên cẩn thận khi kết đôi!"

"Đây là khế ước nhân duyên, đã ký thì không có đường lui. Ta đã thấy rất nhiều gã nam nhân cặn bã của Vô Tình Đạo, đến đây lừa gạt các tiểu cô nương, sau đó dùng một kiếm g.i.ế.c ý trung nhân. Ngươi không hề có sự đảm bảo nào cả!"

"Nếu vị đạo hữu này ức h.i.ế.p ngươi, Quán Thần Kiếm lại không có khắc tinh trên thế gian, bị bạo lực gia đình có thể đến tìm ta giúp đỡ miễn phí..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vạn Trường Thanh bước tới, ở cột pháp khí của ta, viết tên của hắn xuống. Bút hạ, kim quang nổi lên, khế ước thành lập.

Ánh mắt ông lão phức tạp: "Ôi chao, cô nương, ngươi đây là đã trói buộc một thứ điên cuồng rồi. Thứ này sau này sẽ nhận ngươi làm chủ. Chúc mừng hai người!"

Ta không hiểu ý nghĩa của lời ông ta.

Vạn Trường Thanh giải thích: "Sau này, ta là vũ khí của nàng. Nàng gọi tên ta, dù ở bất cứ đâu, ta cũng sẽ đến."

Nhịp tim loạn nhịp. Mặt ta đỏ bừng, ngọc bội liên lạc nhận được tin nhắn. Là tin tức lớn của tông môn: ["Thiên chi kiêu tử của Vô Tình Đạo vì tình mà khom lưng, quỳ gối dâng tặng chính mình", "Tin chấn động: Một người một kiếm quỳ gối xin tỷ tỷ huấn luyện chó", "Thiên chi kiêu tử yêu c.h.ế.t đi sống lại, cô nương còn chạy đi đâu".

Ta nhíu mày đọc tiêu đề. Toàn là cái gì thế này?

Hóa ra có người chụp được ảnh, Vạn Trường Thanh và kiếm của hắn quỳ một gối, chỉ chụp được bóng lưng của một nữ tử, mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ.

Sư muội hỏi ta: [Vạn Trường Thanh hình như bị một nữ nhân thuần phục rồi, tỷ có muốn đi xin nàng ta cầu tình giúp không? Gia tộc nào lại có một cường giả có thể khiến độc đinh của Vô Tình Đạo phải khuất phục thế kia?]

9.

Chưa kịp để ta trả lời, Vạn Trường Thanh đã nắm lấy tay ta: "Nhớ kỹ lễ hội đèn lồng tối nay, đi hẹn hò."

Ta đỏ mặt, bỏ chuyện công khai sang một bên. Dù sao, công bố muộn cũng không sao. Chẳng lẽ người còn có thể chạy được sao?

Lễ hội đèn lồng náo nhiệt, người đông như nêm cối, ta không nhìn rõ triển lãm đèn trên sân khấu, phải kiễng chân nhón người.

Vạn Trường Thanh bỗng ngồi xổm xuống, vòng tay qua chân ta, nâng ta lên vai hắn: "Tang Lạc, bây giờ có nhìn rõ không?"

Những người xung quanh đều ngẩng đầu nhìn lại. Ta che mặt, ngượng ngùng vỗ vỗ vào đầu hắn, la ầm ĩ đòi xuống. Tay không vững, ta liền lơ lửng trong vòng tay Vạn Trường Thanh.

Hắn lặng lẽ lau vết son môi trên miệng ta: "Giúp nàng thoa đều rồi, đừng khách sáo."

Nhẹ nhàng, thật sự an tâm.

Vừa lúc, pháo hoa ở bờ bên kia lễ hội đèn lồng bùng lên. Ta cảm thán, "Nhà ai đốt mà đẹp thế?"

Pháo hoa ở lễ hội đèn lồng, có thể tích phúc cho người hữu tình. Nhìn xuyên qua pháo hoa, ta thấy bên dưới, là Bùi Thanh Vô đang châm pháo. Hắn che tai cho cô nương bên cạnh, hai người cười nói thắm thiết.

Giọng của người qua đường rộn rã, hóng chuyện.

"Đây là tiểu công tử của Bùi gia, ôi, không biết để mua lấy nụ cười của cô nương nhà nào?"

"Màn pháo hoa này, phải tốn vạn lượng hoàng kim đấy!"

"Chúng ta cảm ơn Bùi Thanh Vô công tử! Cùng xem ké pháo hoa nào."