Trư Kiếm Tiểu Hương Hương

Chương 5



Vạn Trường Thanh thấy ta xem say mê, hỏi, "Nàng thích sao?"

Ta quay mặt đi, nhỏ giọng nói, "Không, đâu phải đốt cho chúng ta!"

"Một chút pháo hoa thôi mà." Vạn Trường Thanh giơ tay, thanh kiếm thơm lừng vọt lên không trung, xé gió như sao băng, một trận ầm vang.

"Tiểu Trư Hương Hương kiếm, vạn kiếm quy tông." Vạn Trường Thanh thần sắc điềm nhiên, giơ tay ra hiệu.

Giây tiếp theo, hàng ngàn hàng vạn luồng sáng lấp lánh, từ các ngọn núi bay ra, thanh kiếm Tiểu Trư Hương Hương chạy theo sau. Hắn triệu hồi hàng vạn thanh bảo kiếm, chỉ để đốt một màn pháo hoa.

Ta che miệng, la lên A a a. Những bông kiếm hoa rực rỡ, lấp lánh, hoàn toàn lấn át pháo hoa.

Bị cướp mất hào quang, Bùi Thanh Vô nhíu mày, nhìn về phía cây cầu của chúng ta.

Ta vừa lúc kiễng chân, ôm lấy Vạn Trường Thanh, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn. Ánh mắt hắn phản chiếu khuôn mặt ta.

Đồ ngốc. Ta giơ tay, khép mắt hắn lại: "Hôn phải nhắm mắt, dùng miệng để cảm nhận." Giây tiếp theo, mặt ta đỏ bừng.

Vạn Trường Thanh, đã rất sâu sắc dùng sức cảm nhận. Hắn lại mở mắt, ta vừa định mắng hắn lén nhìn.

Vạn Trường Thanh tách môi, nếm thử vết son đỏ trên môi, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trên trời, nói, "Sư tôn của ta đang ác chiến với Yêu thú ở Ma giới, thập tử nhất sinh."

"Sao vậy?"

"Nhưng ta đã triệu hồi cả kiếm của ông ấy đến rồi. Nếu sư tôn nếu c.h.ế.t trận, thì ai ký tên cho ta thôi học đây?"

10.

Trước khi rời đi cứu sư tôn, Vạn Trường Thanh cúi đầu, lại xin một nụ hôn.

Ta tựa vào tường, chân mềm nhũn. Lưỡi của hắn, sao lại khỏe khoắn đến thế?

Hôn đến cuối cùng, quyến luyến không rời, ta vẫy tay với hắn: "Tiểu Trư Hương Hương, hai người về sớm nhé!"

Hội đèn lồng tan, ta xách chiếc đèn lồng uyên ương, môi sưng đỏ, men theo đường núi đi lên. Vừa đi vừa cười. Cứ cười mãi đến tận sáng hôm sau.

Ta giặt quần áo trong sân, sờ miệng, cười một cái.

Giặt kiếm, sờ miệng, cười hai cái.

Vào bếp làm bánh bao, nhớ lại xúc cảm mềm mại, ta lại sờ miệng, cười ba cái.

Thích hôn quá đi mất!

"Bùi sư huynh, cuối cùng huynh cũng về thăm Tang Lạc và bọn ta rồi!"

Ngoài sân, là tiếng bước chân của Bùi Thanh Vô quay về thăm. Lần này, ta không động. Tiếp tục chuyên tâm nặn bánh bao. Nghe nhịp tim mình, cũng đặc biệt bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làm xong việc, ta đi ra ngoài, thấy mọi người đều đang cầm đặc sản mà Bùi Thanh Vô mang về. Cả sân, ngay cả con ch.ó giữ cổng cũng được cho xương thịt. Chỉ còn ta là hai tay trống không.

Những người khác cười trêu chọc.

"Tang Lạc là thanh mai của Bùi sư huynh, nhất định được giữ lại món quà tốt nhất rồi!"

Ta nghĩ, nếu bây giờ hắn xin lỗi, ta cũng sẽ không so đo. Vẫn có thể làm bằng hữu bình thường.

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Nhưng Bùi Thanh Vô lại cười một cách hờ hững, "Không mang đủ, lần sau sẽ cho ngươi, không bận tâm chứ?"

Ta cực kỳ bận tâm. Bùi Thanh Vô luôn trêu chọc ta như thế. Hễ chọc giận hắn, Bùi Thanh Vô sẽ cố ý tặng quà cho tất cả mọi người, chỉ trừ ta ra.

Từ hoa quả, bảo vật đến những món quà nhỏ bình thường. Hết lần này đến lần khác. Hắn giải thích, đó chỉ là để chọc tức ta vì ta không quan tâm hắn.

Không muốn nhịn nữa, ta lạnh mặt, học theo Vạn Trường Thanh mím môi cười nhạt, sát khí nồng đậm: "Ngươi tặng cho tất cả mọi người, chỉ duy nhất lờ đi ta, đây là đang bắt nạt người khác đúng không? Ta ghét ngươi, tuyệt giao."

Những người khác đều sững sờ.

Bùi Thanh Vô lại ôm bụng cười lớn, chỉ vào ta, nước mắt trào ra: "Tang Lạc à Tang Lạc, ta chỉ đùa ngươi thôi, một trò đùa thôi mà. Nhìn ngươi một bộ dáng căng thẳng kìa. Hầy, vẫn còn giận dỗi ta à? Hài tử mấy tuổi rồi, ta đã không giận từ lâu rồi."

"Từ nhỏ chúng ta đã luôn đùa giỡn nhau, lần này ngươi lại nghiêm túc như vậy à? Không đùa được sao."

Ta không đáp lời, lặng lẽ đi thu dọn quần của Vạn Trường Thanh. Tìm cơ hội đi tìm hắn.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, môi ta đã nóng bừng.

11.

Nhưng có người nhanh hơn ta một bước. Bùi Thanh Vô mặt lạnh tanh, bước đến chỗ sào phơi đồ: "Được rồi, ta cho ngươi bậc thang, vậy mà ngươi không chịu xuống?"

Hắn lấy một chiếc quần, tiếp theo là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba. Thân ảnh Bùi Thanh Vô khựng lại. Hắn nắm chặt cái sào, khớp ngón tay dùng sức, trắng bệch ra.

Hắn quay đầu lại, tay cầm quần của Vạn Trường Thanh, nhìn ta, vẻ mặt ngạc nhiên.

Ta nghẹn họng, muốn nói, đây là quần của đạo lữ ta. Nhưng Bùi Thanh Vô lại cười trước, khóe miệng cong cong: "Ồ, đây là quần mới ngươi mua cho ta sao? Quà tạ tội à? Nhưng kích thước không đúng, rộng quá. Ta cũng không thích màu này."

"Một tháng không gặp, ngươi ngay cả kích cỡ và sở thích của ta cũng không nhớ? Nhưng ngươi cũng có lòng, thái độ thành khẩn. Lần này, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

Ta bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh. Một luồng gió lạnh tràn vào. Ta ôm chặt cánh tay, một bóng người đứng ở cửa, mày mắt không vui.

Là một lão nhân tuổi tám mươi, ông ấy lặng lẽ đứng đó, nhìn Bùi Thanh Vô và ta đang tranh giành chiếc quần của đồ đệ ông ấy.

Ông ấy ho khan một tiếng.

Hóa ra là sư tôn của Vạn Trường Thanh, Tiêu Độc.

Ta buông tay trước, lễ phép gọi, "Sư tôn, người khỏe không?"

Nghe nói, Vạn Trường Thanh bị cấm túc một tháng.