Trư Kiếm Tiểu Hương Hương

Chương 8



17.

Trong phòng, tấm màn buông xuống, ánh nến đỏ lay động. Giống như đêm động phòng tân hôn.

Chân ta vừa bước vào phòng, cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Chết tiệt, cô nương ta trúng kế rồi!

Vạn Trường Thanh ngồi trên giường, hắn nhìn chằm chằm ta, không ngừng đổ bột thuốc vào miệng. Một gói, hai gói, ánh mắt hắn rơi trên mặt ta, lạnh lẽo như một con rắn độc.

Gói thứ ba sắp nuốt xuống, ta lao đến giật lấy, bóp miệng hắn, lo lắng hét lên, "Nhổ ra! Ngươi ăn cái gì vậy?!"

"Một chút Hợp Hoan Xuân thôi." Vạn Trường Thanh cười nhạt, "Lần này nàng cũng muốn đi sao?"

Một gói ba canh giờ, hắn đã ăn ba gói. Ba nhân ba bằng chín, chín canh giờ.

Ta đứng dậy, không chút do dự, giọng nói kiên định, "Nhất định phải đi!"

Định lật cửa sổ rời đi, một tiếng khóc khàn khàn xuyên thấu tim ta.

Quay đầu nhìn lại, đôi mắt Vạn Trường Thanh vốn trong veo, giờ đây nước mắt như chuỗi ngọc, từng giọt từng giọt tròn đầy, không ngừng rơi xuống.

Hắn cởi áo, đặt kiếm ngang ngực: "Nàng trước kia từng nói, muốn bước vào trái tim ta, phải bảo ta cởi áo trước. Vậy bây giờ ta mở lồng n.g.ự.c ra, nàng muốn vào xem không?"

Một chuỗi m.á.u đỏ tươi chảy dài trên lồng n.g.ự.c trắng tuyết. Chân ta từ ngoài cửa sổ rụt lại. Được rồi, c.h.ế.t thì chết, c.h.ế.t trên giường cũng không sao.

Ta hung hăng cưỡi lên kiếm. Bị nhiệt độ nóng đến bỏng, ta cứng miệng nói, "Vạn Trường Thanh, là chàng ép ta, ngọn lửa này chàng cứ nhịn đi."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, hai tay nhẹ nhàng ôm eo, ánh mắt phản chiếu hình bóng ta: "Được."

Ta che mặt thanh kiếm Tiểu Trư Hương Hương bên cạnh, ném nó xuống gầm giường.

Xin lỗi, hài tử không nên xem.

18.

Canh giờ thứ nhất, còn được.

Canh giờ thứ hai, hơi không trụ nổi.

Canh giờ thứ ba, sắp c.h.ế.t rồi.

...

19.

Chín canh giờ sau tỉnh lại, khắp người đều là mùi hương của đối phương.

Ta lắng nghe nhịp tim của Vạn Trường Thanh, hai chân đạp lung tung nửa ngày, vẫn không đứng dậy nổi.

Vừa thẹn vừa giận, cắn vài cái để trút giận.

Vạn Trường Thanh nâng mặt ta lên, hôn như gà mổ thóc: "Dùng lực mạnh hơn nữa, vết cắn không sâu."

Lúc đang mặn nồng, có người thô bạo đạp cửa. Người đến lảo đảo, bị ngưỡng cửa vấp ngã, một khuôn mặt trắng bệch, quỳ gối nhìn về phía giường.

"Tang Lạc, ta không phải đang mơ chứ?" Hắn giơ tay tự tát mình một cái. Đau đến mức mặt co giật, nhìn chằm chằm ta, "Nàng vẫn còn sống, thì ra ta không nằm mơ. Ngày hôm kia nàng vẫn còn chăm sóc ta... Nàng vẫn không thể quên được ta, đúng không?"

"Chúng ta rời khỏi đây, chuyện cũ cứ xem như ta không hiểu chuyện, bây giờ ta đã hiểu rồi. Sau khi nàng đi, ta mới, ta mới biết ta thích đồ ăn nàng làm biết bao. Nàng rửa kiếm của ta, rất thơm và sạch sẽ. Mỗi ngày nàng nhét thư vào cửa, ta đều không vứt, cất giấu rất kỹ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn càng nói, thì ánh mắt Vạn Trường Thanh càng chìm xuống.

Ôi! Bị phát hiện sự thật rồi!

Ta che tai hắn lại. Đừng nghe.

Vai Bùi Thanh Vô sụp xuống, hỏi, "Rốt cuộc là từ khi nào, trái tim nàng không còn ở chỗ ta nữa?"

Vạn Trường Thanh thay ta trả lời: "Cảm ơn ngươi đã chuyển nhà, để ta gặp được người duy nhất trong đời này."

Bùi Thanh Vô sau khi hiểu ra, ngây người nhìn ta, há miệng, không nói được lời nào.

Cho đến khi, tiểu đội tuần tra tông môn ta báo tin mấy hôm trước đến bắt Bùi Thanh Vô. Phá hủy toàn bộ tà thuật hồi sinh người chết, hồi phục xương cốt mà hắn định dùng.

Bùi Thanh Vô còn muốn nói gì đó. Thanh kiếm Tiểu Trư Hương Hương vẫn luôn ở dưới gầm giường bay ra, giúp hắn ngậm miệng lại.

20.

Không lâu sau khi thành hôn. Vạn Trường Thanh thăng chức, trở thành Tông chủ Hợp Hoan Tông.

Hợp Hoan Tông dưới cơ chế đánh giá của hắn, thi viết cộng với thực hành, song song tiến hành, đào tạo đệ tử theo quy mô. Tỷ lệ việc làm tăng cao. Trở thành một tông môn kiểu mẫu.

Cửa hàng thứ mười chín dưới danh nghĩa của ta cũng đã khai trương. Chỉ có một điều không như ý, đó là sư tôn của Vạn Trường Thanh, ông ngoại của hắn, ngày nào cũng đến cửa Hợp Hoan Tông khóc lóc ầm ĩ.

"Trường Thanh à Trường Thanh, đừng cố gắng nữa! Cố gắng nữa là Hợp Hoan Tông sẽ đứng nhất đấy!"

"Mặt mũi của lão phu bị con làm cho mất sạch rồi! Tình căn này, ta trả lại con! Trả lại cho con còn không được sao!"

"Con ở bên ai, ta cũng không quản, cầu xin con đừng ở một nơi dơ bẩn như thế này, cha mẹ con dưới suối vàng mà biết, sẽ trách ta không dạy dỗ con tử tế đâu! Đừng làm mất mặt lão phu nữa!"

...

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

Sau này, sư tôn lén lút trèo tường vào Hợp Hoan Tông tham quan.

Ông ấy nhìn những quy tắc nghiêm khắc, cùng những đệ tử Hợp Hoan Tông đứng thẳng tắp, mặt không biểu cảm, toàn là những đóa hoa trên đỉnh núi cao.

Khách đến nhà như về nhà, sao lại có cảm giác như ở nhà thế này? Sư tôn nghĩ mãi, sau đó hỏi có thể gia nhập Hợp Hoan Tông không?

Nhưng ông ấy lại lén phát tờ rơi tuyển sinh của Vô Tình Đạo, bị bắt nhiều lần, rồi bị đuổi khỏi sư môn.

Sau đó ta không có thời gian để ý nữa. Bởi vì, ta nhìn thấy nếp nhăn đầu tiên ở khóe mắt trong gương: "Haiz, không còn trẻ nữa rồi, thời gian trôi nhanh thật!"

Vạn Trường Thanh khẽ vuốt ve khuôn mặt ta, "Thời gian vẫn còn rất dài."

21.

Vạn Trường Thanh tu tiên, dung mạo không thay đổi. Hắn lại theo tuổi tác của ta, cũng hóa thành trung niên, lão niên, rồi lão ông.

Ngày đại hạn sắp đến, chúng ta nghỉ ngơi trong sân hóng gió, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau.

Người phàm và tu tiên giả khác nhau. Đến khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ta đột nhiên có chút lo lắng: "Làm sao đây? Ta không nỡ xa chàng chút nào, nếu ta cũng có thể trường sinh thì tốt rồi. Quả nhiên vẫn là môn đăng hộ đối tốt hơn. Sau khi ta chết, chàng một mình sẽ cô đơn lắm."

Lải nhải rất nhiều, ta cẩn thận hỏi, "Ta luôn cảm thấy có lỗi với chàng."

Vạn Trường Thanh cúi xuống, trán chúng ta chạm vào nhau, hắn khẽ nói: "Tình yêu thì có đâu mà cân nhắc thiệt hơn. Hơn nữa, nàng tài giỏi đến vậy, đáng được yêu thích đến vậy, sao lại không nhìn ra chứ?"

"Khế ước hôn nhân của chúng ta không kể thời không, kiếp trước kiếp này kiếp sau, mãi mãi có hiệu lực."

"Nàng gọi tên ta, ta sẽ đến. Không gọi, ta cũng sẽ đến."

Trong vòng tay người yêu, ta vô cùng mong chờ kiếp sau.