Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 40



"Là căn hộ Lâm Hoa nhỉ, vị trí cũng không tệ," Lâm Tri Dịch nhìn quanh rồi quay sang nói với Chung Diệp: "Tiểu Khởi cũng biết chọn ghê, giao thông thuận tiện, bên cạnh còn có trung tâm thương mại."

"Nó thì biết chọn cái gì, chắc là cứ thấy đắt tiền thì mua thôi."

Chu Hoài Sinh đỗ xe vào một chỗ trống, tháo dây an toàn: "Giờ này chắc hai đứa nhỏ đều không có ở đây."

Chung Diệp nhìn đồng hồ, nói: "Chắc là không có, mười giờ rưỡi rồi, chúng ta căn giờ cũng chuẩn thật, nấu cơm xong rồi báo hai đứa về, cho chúng nó một bất ngờ."

Lục Cẩn Thừa day day thái dương, "Con trai của em có khi lại cho em một bất ngờ đấy."

"Ý anh là nó có lẽ còn không về ký túc xá chứ gì?" Chung Diệp cười cười.

"Đừng nói là không về ký túc xá, anh đoán mấy hôm nay nó còn chẳng đến trường. Anh nghe thư ký nói, thằng nhóc này hôm qua còn về Vọng Thành, tìm giám đốc của quỹ đầu tư Thụy Đạt nói chuyện cả buổi chiều, muốn thuyết phục họ đầu tư vào đội đua Phong Bạo. Mạnh tay thật, đầu tư một đội đua xe phải tốn cả chục triệu."

Lâm Tri Dịch bất đắc dĩ nói: "Con trai anh thật sự có chủ kiến quá rồi đấy."

Lâm Tri Dịch nhìn Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp, "Nó làm những chuyện này trước giờ không bàn với hai người à?"

"Lúc mượn tiền thì có bàn," Lục Cẩn Thừa đáp.

Lâm Tri Dịch lắc đầu.

Chung Diệp nói với Lục Cẩn Thừa: "Chuyện đầu tư, anh cứ bảo giám đốc Thụy Đạt đừng đồng ý với nó vội, không thể chuyện gì cũng chiều theo ý nó được, mấy chục triệu không phải là số tiền nhỏ."

"Anh biết, nhưng anh đang nghĩ cứ xem biểu hiện của nó thế nào đã. Nếu nó có năng lực trong lĩnh vực này, có thể để tâm đến những điểm rủi ro mà vị giám đốc kia nêu ra, rồi tự mình tìm cách giải quyết, thì anh vẫn sẵn lòng cho nó cơ hội này."

"Ừm."

Lâm Tri Dịch để ý thấy vẻ mặt Chu Hoài Sinh không được tốt lắm, bèn khẽ kéo tay áo anh, "A Hoài?"

Chu Hoài Sinh nắm lấy tay Lâm Tri Dịch, mỉm cười với Lâm Tri Dịch.

Vì Tiểu Khởi mới vào đại học, Chu Tri Mông cũng vừa khai giảng không lâu, lại thêm chuyện Tiểu Khởi im hơi lặng tiếng mua nhà, mấy người lớn nghĩ ngợi rồi hẹn nhau cùng đến xem bọn trẻ, giúp chúng sắm sửa đồ đạc. Chu Hoài Sinh còn đặc biệt làm một ít dưa muối mà Chu Tri Mông thích ăn nhất, đóng hộp mang theo.

Chung Diệp có chìa khóa và thẻ ra vào, là lần trước ông hỏi Lục Khởi Phồn.

Đi trên đường, Lâm Tri Dịch không nhịn được nói: "Em vẫn không tài nào hiểu nổi, hai người đối với Tiểu Khởi cũng coi như là tận tâm tận lực rồi, cha với ba nhỏ yêu thương, không lo cơm ăn áo mặc, sao đứa trẻ này càng lớn lại càng nổi loạn thế nhỉ?"

"Cũng không phải bây giờ mới nổi loạn, em không nhớ hồi nhỏ nó đánh bạn ở trường mẫu giáo à? Cái hồi mới đi học mẫu giáo ấy, anh cứ ba ngày hai bữa lại phải đến xin lỗi phụ huynh người ta. Cha nó thì sợ mất mặt không chịu đi, toàn là anh đi, cười làm lành đến cứng cả mặt."

Lục Cẩn Thừa chen vào: "Lên cấp hai lần nào họp phụ huynh cũng là anh đi nha."

Chung Diệp không thèm để ý đến Lục Cẩn Thừa, nói tiếp: "Còn nữa, anh nhớ cái hôm Quyển Quyển vào lớp một, nó tưởng Quyển Quyển bỏ nó đi chơi chỗ khác, liền trốn khỏi trường mẫu giáo, một mình đi qua bảy tám con đường, chạy đến trường tiểu học của Quyển Quyển để tìm anh nó, nhất quyết đòi lôi anh nó về lại trường mẫu giáo."

Lâm Tri Dịch bật cười, "Phải phải, em nhớ rồi, Quyển Quyển về nhà còn khóc với em, nói Tiểu Khởi vung nắm đấm với bạn học của thằng bé, làm bạn bè không dám chơi với nó nữa."

Chung Diệp cũng bất lực không kém, "Anh cũng đã phân tích nguyên nhân rồi. Một là hai năm đầu sau khi Tiểu Khởi sinh ra, sức khỏe anh không tốt, cha nó chăm sóc là nhiều. Anh cũng biết tính cha nó rồi đấy, miệng cứng lòng mềm, nhất là với con cái. Trẻ con thực ra rất nhạy cảm, có lẽ Tiểu Khởi đến tận bây giờ vẫn nghĩ cha nó không thương nó."

Lâm Tri Dịch ngẩn người.

"Còn một lý do nữa là bà nội nó quá chiều nó, nó có nghịch ngợm quậy phá thế nào bà cũng dỗ dành. Mỗi lần anh khó khăn lắm mới dạy dỗ nó ngoan ngoãn được một chút, nghỉ hè về nhà bà nội ở một tuần là y như rằng mèo lại hoàn mèo."

"Toàn đổ lỗi cho người khác? Bản thân nó không có vấn đề à?" Lục Cẩn Thừa nói, "Suốt ngày chơi với một đám không lo học hành."

Lâm Tri Dịch nói: "Cứ tùy hứng mãi thế này đúng là không được. À đúng rồi, gần đây em có xem một tin tức khoa học, nói là Alpha có cấp độ Pheromone cực cao thì tính cách có hơi cực đoan."

Chung Diệp thở dài: "Nhưng bây giờ có ai quản được nó đâu. Em xem nó tài giỏi đến mức nào kìa, tự mình chạy sang Đức thi đấu, tự mình mua nhà, tự mình đi đàm phán đầu tư... Bây giờ nó có coi ai ra gì đâu, trong đầu toàn là 'việc tôi muốn làm thì nhất định phải làm được', những thứ khác mặc kệ hết."

Lâm Tri Dịch lùi lại bên cạnh Chu Hoài Sinh, nhận lấy cái túi từ tay ông, tay kia khoác lấy cánh tay Chu Hoài Sinh, an ủi: "A Hoài, chúng ta đã nói rồi, không được nóng vội. Bọn trẻ đều lớn cả rồi, Quyển Quyển lại còn mặt mỏng, nói nhiều lại không hay."

"Anh biết rồi."

Chu Hoài Sinh để Lâm Tri Dịch đi vào phía trong, có bóng cây che nắng.

Hai bạn nhỏ bên này còn chưa biết nguy hiểm sắp ập đến.

Sắp đến giữa trưa, Chu Tri Mông vẫn chưa tỉnh hẳn, Lục Khởi Phồn tràn đầy năng lượng lại bắt đầu luồn tay vào trong áo ngủ của anh.

Chu Tri Mông bực mình, hất tay trúng vào mặt Lục Khởi Phồn, muốn đẩy cậu ra. Lục Khởi Phồn thu tay lại, kêu "hít" một tiếng. Chu Tri Mông lập tức căng thẳng quay người lại, ôm lấy mặt Lục Khởi Phồn hỏi: "Bị xước rồi à?"

Lục Khởi Phồn cười: "Không có."

Cậu luôn như vậy, lạm dụng sự mềm lòng của Chu Tri Mông dành cho mình, rồi lại tùy tiện làm càn.

Chu Tri Mông cảm thấy mình sắp bị Lục Khởi Phồn thuần hóa rồi. Anh nhìn thấu Lục Khởi Phồn, nhưng lại không hiểu nổi chính mình nữa. Anh rõ ràng là kháng cự, nhưng hết lần này đến lần khác lại dung túng cho Tiểu Khởi, từ đêm sinh nhật mười tám tuổi của cậu cho đến tận bây giờ, cứ lặp đi lặp lại. Cho đến tối hôm qua, anh cuối cùng vẫn đi ngược lại lời dặn của cha, gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Bây giờ đầu óc anh là một mớ hỗn loạn, đánh dấu hoàn toàn không phải chuyện nhỏ, cũng không thể che giấu được, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Chu Tri Mông yếu ớt lườm Lục Khởi Phồn một cái, "Hoàn toàn không muốn để ý đến em nữa, ai da đừng hôn nữa, em tránh xa anh ra một chút đi."

"Quyển Quyển có đói không? Em đi làm bữa sáng."

Chu Tri Mông lắc đầu, "Không ăn nổi."

Anh đẩy Lục Khởi Phồn, nhưng Lục Khởi Phồn lại cứ ôm chặt lấy anh không buông: "Quyển Quyển, tối qua em đã rất kiềm chế rồi, còn chưa hề..."

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có tiếng cửa đóng "sầm" một cái, dọa Chu Tri Mông suýt nữa thì bật dậy khỏi giường. Lục Khởi Phồn ôm chặt lấy anh, "Đừng sợ, để em ra xem."

Chung Diệp đóng cửa lại, cúi xuống lục trong tủ giày, không thấy có dép lê thừa, vừa đứng dậy định nói: "Thôi bỏ đi, lát nữa dọn dẹp rồi tính sau."

Không có ai đáp lại, Chung Diệp ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt của Lục Cẩn Thừa, trên sofa phòng khách vắt áo khoác và quần của Lục Khởi Phồn. Chiếc ba lô màu vàng của Chu Tri Mông ở dưới đất, khóa kéo mở toang, mấy quyển sách rơi vãi ra ngoài.

Đèn phòng vệ sinh vẫn sáng, cửa phòng ngủ cũng không đóng.

Trong không khí thoang thoảng mùi cà phê sữa dừa nồng đậm.

Ngay giây tiếp theo, Lục Khởi Phồn từ phòng ngủ đi ra, cúc áo ngủ còn chưa cài hết.

"Ba nhỏ, chú Chu, chú Lâm, sao mọi người lại đến đây?"

Trong phòng vang lên một tiếng "rầm" trầm đục, có lẽ là Chu Tri Mông sợ quá nên ngã xuống giường. Lâm Tri Dịch là người phản ứng *****ên, lập tức bước vào phòng. Chu Tri Mông đang bị kẹt trong chăn, vội vàng tự gỡ mình ra, định thay quần áo. Anh đang mặc đồ ngủ của Lục Khởi Phồn, cổ áo rất rộng, vừa mới cởi được một cúc thì Lâm Tri Dịch đã xông vào.

Chu Tri Mông sợ đến mức nước mắt tuôn ra trong nháy mắt, những giọt lệ lớn như hạt đậu lã chã rơi xuống.

Anh sợ hãi đến tột cùng.

Tối qua khi Lục Khởi Phồn vừa làm nũng vừa cắn vào gáy anh, không ngừng truyền Pheromone vào, anh cũng không sợ hãi đến thế.

Lâm Tri Dịch thấy đầu óc tối sầm lại, cố gắng giữ bình tĩnh, ngồi xổm xuống ôm lấy Chu Tri Mông, "Không sao không sao, có ba nhỏ ở đây rồi."

Chu Tri Mông vừa cúi đầu, Lâm Tri Dịch liền vén mái tóc xoăn của anh lên, kiểm tra gáy anh. Quả nhiên, trên tuyến thể có một dấu răng đỏ tươi, là độ sâu chỉ có ở đánh dấu hoàn toàn mới có. Lâm Tri Dịch cố nén sự khó chịu, ôm cả người lẫn chăn của Chu Tri Mông vào lòng, "Nói cho ba nhỏ nghe được không?"

"Hôm... hôm qua kỳ ph.át t.ình đột nhiên tới, không mang theo thuốc ức chế."

Chu Tri Mông cúi gằm mặt, hoàn toàn không dám nhìn mặt Lâm Tri Dịch. Cảm xúc của anh dần chuyển từ sợ hãi sang áy náy, anh khóc nức nở: "Tiểu Khởi... Tiểu Khởi cũng không ép buộc con, nhưng mà..."

Anh không biết phải nói thế nào, đổ hết trách nhiệm lên người mình, hay đổ hết lên người Tiểu Khởi, đều không đúng.

"Còn chỗ nào không khỏe không? Không sao đâu, nói cho ba nhỏ biết."

Chu Tri Mông lắc đầu.

"Được rồi, ngoan ngoãn nằm nghỉ đi, ngủ thêm một lát nữa, ba nhỏ sẽ xử lý," Lâm Tri Dịch đỡ Chu Tri Mông lên giường, tìm trong tủ một chiếc chăn lông mới đắp lên người anh, rồi nhẹ giọng hỏi: "Có khát không? Có muốn uống nước không?"

Lâm Tri Dịch sờ trán Chu Tri Mông, "Vẫn còn hơi nóng, lát nữa ba nhỏ nấu chút trà gừng."

Chu Tri Mông ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, khóc nói: "Ba nhỏ, con xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì chứ? Ba nhỏ hiểu mà, hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, có những chuyện thuận theo tự nhiên thôi. Con lại hay ngại không nỡ từ chối Tiểu Khởi, ba nhỏ biết mà. Chuyện này trách nhiệm là ở Tiểu Khởi, Quyển Quyển đừng sợ, không ai trách con đâu."

Lâm Tri Dịch an ủi Chu Tri Mông xong, liền nhặt quần áo dưới đất lên, ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Lục Khởi Phồn đã bị Lục Cẩn Thừa tát cho một cái, bây giờ đang quỳ trên đất chịu phạt.

Lâm Tri Dịch cho quần áo của Chu Tri Mông vào máy giặt, chọn chế độ giặt nhanh và sấy khô, rồi quay lại phòng khách.

Lâm Tri Dịch vẻ mặt nặng nề nhìn Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp, "Đã đánh dấu hoàn toàn rồi."

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Chung Diệp cũng tan vỡ, ông vô thức nhìn về phía Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh, người gần như không nói câu nào từ lúc xuất phát ở Vọng Thành đến giờ, đang đứng bên cạnh bàn ăn với sắc mặt tái mét.

Không khí như hạ xuống điểm đóng băng.

Lục Khởi Phồn lặng lẽ đứng dậy, đi đến trước mặt Chu Hoài Sinh, "Chú."

Chu Hoài Sinh vung quyền đấm về phía cậu, Lục Khởi Phồn không hề né tránh, cứng rắn chịu đòn. Chu Hoài Sinh không nói một lời lại tung thêm một cú đấm nữa, lần này lực mạnh hơn, Lục Khởi Phồn ngã thẳng về phía sau, lưng đập vào góc nhọn của tủ giày.

Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt cậu trắng bệch, nhưng vẫn cố chịu đựng, loạng choạng đứng dậy, rồi đi đến trước mặt Chu Hoài Sinh, nói: "Xin lỗi chú."

"Câu này nửa tháng trước con vừa mới nói xong, lúc đó con đã hứa với chú thế nào?"

Chu Hoài Sinh hận không thể băm vằm cậu ra thành nghìn mảnh.

Chung Diệp xót con, nhưng cũng không dám can, ông dứt khoát không nhìn nữa, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Dịch hỏi thăm tình hình của Chu Tri Mông.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị dọa sợ, với lại hơi sốt một chút."

"Anh đi nấu chút trà gừng."

Lúc đi ngang qua Lục Khởi Phồn, Chung Diệp cuối cùng vẫn không nhịn được, ngồi xổm xuống, đau lòng nói: "Không ai yêu cầu con phải chững chạc vững vàng khi con mới mười tám cả, chú Chu và chú Lâm đều thông cảm cho con mới mười tám tuổi, nên con làm gì họ cũng đều bao dung tha thứ cho con."

"Nhưng Quyển Quyển không phải là sự nghiệp đua xe của con, muốn thế nào thì thế ấy, con có hiểu không? Con có biết đánh dấu hoàn toàn ảnh hưởng đến cơ thể của Omega lớn đến mức nào không? Sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, tác dụng của thuốc ức chế đối với Quyển Quyển sẽ giảm đi rất nhiều. Trong kỳ ph.át t.ình, nếu con không ở bên cạnh thì sao? Con đi nước ngoài thi đấu, hoặc Quyển Quyển đi du học, con có thể đảm bảo lúc nào cũng ở bên cạnh Quyển Quyển không? Chưa kể, đánh dấu hoàn toàn rất dễ mang thai, đây là chuyện chú Lâm của con đã nghiêm cấm."

"Nói với nó làm gì? Một thằng đàn ông, đến lời hứa của mình cũng không giữ được, đến nửa thân dưới cũng không quản được, thì còn ra thể thống gì nữa?" Lục Cẩn Thừa kéo Chung Diệp ra.

Lục Cẩn Thừa đánh Lục Khởi Phồn mười mấy năm nay, ra tay còn tàn nhẫn hơn Chu Hoài Sinh nhiều, vừa mắng, một cái tát thẳng vào gáy Lục Khởi Phồn, dùng hết sức, tiếng vang khiến Chung Diệp đau thắt cả tim.

Lưng của Lục Khởi Phồn vẫn thẳng tắp.

Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Chu Tri Mông từ trong bước ra, trên người mặc chiếc áo hoodie rộng của Lục Khởi Phồn, bên dưới là quần ngủ của cậu.

Anh đi đến bên cạnh Lục Khởi Phồn, cũng quỳ xuống.

"Quyển Quyển." Lục Khởi Phồn muốn kéo anh.

"Tiểu Khởi không ép buộc con, em ấy không tạo kết, không tiến vào khoang sinh sản, em ấy chỉ bao phủ pheromone thôi."

Mấy người lớn nhìn nhau.

Lục Khởi Phồn lập tức nắm lấy tay Chu Tri Mông, nhưng lại bị anh gạt ra.

Cậu biết với tính cách mặt mỏng của Chu Tri Mông, anh tuyệt đối không thể nói chuyện này với ai, kể cả với cha và ba nhỏ, anh cũng xấu hổ không dám mở lời. Anh chỉ làm vậy để giải vây cho Lục Khởi Phồn. Anh biết Lục Khởi Phồn sẽ không đường hoàng nói "con không tiến vào khoang sinh sản của Quyển Quyển", và cũng biết cha với ba nhỏ quan tâm nhất chính là điều này.

Cho nên anh đã chủ động nói ra.

Một người mà đến cả cảnh hôn trên TV trước mặt cha mẹ cũng không dám xem, lúc này lại chủ động nói thẳng ra.

Lục Khởi Phồn không thể tưởng tượng được Chu Tri Mông vừa rồi đã phải trải qua sự giày vò nội tâm như thế nào trong phòng một mình.

Anh chắc chắn đã rất sợ, cho nên anh vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sinh.

Lâm Tri Dịch thở phào nhẹ nhõm.

Không tạo kết là tốt rồi.

Lục Cẩn Thừa nhìn vết đỏ trên cổ Chu Tri Mông, xót xa muốn đỡ anh dậy, nhưng Chu Tri Mông vẫn quỳ, anh vừa lau nước mắt vừa nói: "Con xin lỗi."

Chu Hoài Sinh nhắm mắt lại, quay lưng đi, đấm một cú lên mặt bàn kính.

Chu Tri Mông run lên, "Cha, con xin lỗi."

Lục Khởi Phồn muốn nắm tay anh, nhưng lại bị Chu Tri Mông né tránh. Lục Khởi Phồn nhìn sang, lại thấy một đôi mắt đau thương đến tuyệt vọng.

Lục Khởi Phồn sững sờ.

Cậu chưa bao giờ thấy cảm xúc như vậy trong mắt Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông phần lớn đều dịu dàng hoặc ngượng ngùng, đến cả nước mắt cũng đáng yêu. Tim Lục Khởi Phồn như bị vật gì sắc nhọn đâm vào hàng nghìn lần.

Tất cả những lời đánh mắng của mọi người đều không thể làm cậu tổn thương chút nào, cậu cũng không quan tâm, chưa bao giờ để trong lòng.

Nhưng Quyển Quyển là điểm yếu của cậu.

Cậu hiểu sai ý nghĩa những giọt nước mắt của Quyển Quyển, lúc nào cũng nghĩ một cách lệch lạc rằng đó là vì anh xấu hổ.

Quyển Quyển thật sự đã buồn rồi.

Giờ phút này, trước mặt cha và ba nhỏ, hai người quần áo xộc xệch quỳ ở đây, Lục Khởi Phồn bị đánh từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không để tâm.

Nhưng Chu Tri Mông lại cảm thấy không còn mặt mũi nào.

Anh từ trước đến nay luôn rất ngoan ngoãn, quy củ, hiểu chuyện, nghe lời, học hành chăm chỉ, chưa từng phạm lỗi.

Anh không thể chấp nhận việc mình và Tiểu Khởi lén lút lên giường bị phụ huynh hai bên bắt quả tang như thế này.

Bây giờ anh không còn mặt mũi nào đối diện với cha và ba nhỏ của mình.

Anh không giống Lục Khởi Phồn, từ nhỏ đến lớn anh quá ngoan ngoãn, cảnh tượng này đối với anh thực sự giống như một cái tát.

Anh ấy liệu có vì thế mà hận mình không? Lục Khởi Phồn nghĩ.

Nhận thức này gần như đánh sập mọi phòng tuyến trong lòng Lục Khởi Phồn, đầu ngón tay cũng run lên.

Cậu lao đến trước mặt Chu Tri Mông, căng thẳng hỏi: "Quyển Quyển, Quyển Quyển, là em sai rồi, em sẽ không bao giờ như vậy nữa, anh đừng hận em, cầu xin anh."

Cậu sửa lại quần áo trên người Chu Tri Mông, hoảng hốt ôm lấy anh, dùng tay che đi những vết hôn trên cổ và cổ tay anh, cậu nói: "Xin lỗi anh, xin lỗi anh, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa, xin lỗi anh."

Hiếm khi thấy Lục Khởi Phồn hoảng loạn đến thế, trông cứ như người mất hồn.

Lâm Tri Dịch cũng ngơ ngác đứng dậy, khó hiểu nhìn.

Chu Tri Mông bình tĩnh nhìn Lục Khởi Phồn một cái, rồi ngả người ra sau, né khỏi tay cậu.

Phòng tuyến trong lòng Lục Khởi Phồn hoàn toàn sụp đổ.

Máy giặt vang lên tiếng bíp báo hiệu đã sấy xong, Chu Tri Mông đứng dậy, Lâm Tri Dịch đi cùng anh lấy quần áo. Anh vào phòng mặc đồ, rồi nhặt ba lô của mình lên, nhét mấy quyển sách vào, kéo khóa lại, nói với mấy người lớn: "Con về trường đây ạ."

Lâm Tri Dịch không cản anh.

Chung Diệp vội vàng tìm trong tủ bình giữ nhiệt, đổ trà gừng vào, đậy chặt nắp, "Quyển Quyển, mang trà gừng đi này, về đến ký túc xá thì nhớ uống ngay."

Chu Tri Mông cho bình giữ nhiệt vào cặp, rồi thay giày đi ra ngoài.

Bước chân của anh vẫn còn lảo đảo, sắc mặt cũng trắng bệch. Lục Khởi Phồn đuổi theo, chặn anh lại ở cửa thang máy.

"Quyển Quyển—"

Chu Tri Mông quay người lại, nhìn thấy vết bầm trên xương gò má dưới mắt phải của Lục Khởi Phồn, đưa tay chạm vào, nói: "Nhớ dùng túi đá chườm."

"Em biết lần này là em quá đáng rồi, em nhất định sẽ sửa, Quyển Quyển, em nhất định sẽ sửa."

Lục Khởi Phồn thật sự hoảng rồi.

"Anh không trách em, không trách em."

Nhưng cảnh tượng này quá khó xử.

Đáy mắt Chu Tri Mông không một gợn sóng, anh như tự nói với chính mình, cúi đầu, quay người bước vào thang máy, "Anh về ký túc xá đây, chúng ta... tạm thời đừng gặp nhau nữa."

Lục Khởi Phồn nhìn thang máy đóng lại.

Lâm Tri Dịch mang theo hộp dưa muối và đồ ngọt mà Chu Hoài Sinh đã chuẩn bị cả tối hôm qua, rồi dặn dò Chung Diệp vài câu, liền đi ra cửa.