Trúc Mã Cùng Sớm Tối

Chương 41



Nắng trưa gay gắt, chói đến không mở nổi mắt, lúc Lâm Tri Dịch đuổi xuống dưới lầu thì Chu Tri Mông vừa đi đến góc rẽ.

Lâm Tri Dịch vội gọi anh lại, "Quyển Quyển, ba nhỏ lái xe đưa con về."

Chu Tri Mông đột ngột dừng bước, quay người lại làm theo chỉ dẫn của Lâm Tri Dịch, ngoan ngoãn ngồi vào xe. Lâm Tri Dịch bật điều hòa trong xe lên, rồi đặt chiếc túi căng phồng ra ghế sau.

"Trong này có bánh ngọt cha con làm cho con và Tiểu Khởi tối qua, còn có mấy vị trà túi lọc mà con thích uống. Món dưa muối lần trước con nói muốn ăn, cha cũng chuẩn bị cho con rồi, nhưng thời tiết này ký túc xá của con không để được, nên cha để trong tủ lạnh nhà Tiểu Khởi rồi."

Chu Tri Mông nhìn những thứ do chính tay cha mình chuẩn bị, nước mắt lại chực trào ra.

Anh thậm chí có thể đoán được những túi trà đó là vị gì. Anh chỉ thuận miệng nói trong điện thoại, vậy mà Chu Hoài Sinh đều ghi nhớ.

Lâm Tri Dịch xoa đầu Chu Tri Mông.

"Ba nhỏ biết Quyển Quyển nhà chúng ta mặt mỏng, nhưng bị cha và ba nhỏ phát hiện thì có gì to tát chứ?"

"Ba..."

"Cha con bây giờ đang nổi nóng, không sao đâu, ba nhỏ sẽ dỗ cha con."

"Cũng không hoàn toàn là lỗi của Tiểu Khởi, con vốn có thể từ chối em ấy." Chu Tri Mông vẫn tự trách.

"Nhưng lúc đó con đang trong kỳ ph.át t.ình, Tiểu Khởi lại là Alpha cấp độ cao như vậy, con không kháng cự lại Pheromone của nó là chuyện rất bình thường," Lâm Tri Dịch xoay người Chu Tri Mông lại, nghiêm túc nói: "Quyển Quyển, cha và các chú tức giận là vì hai đứa đi đến bước này quá sớm, chứ tuyệt đối không phải cản trở hai đứa yêu nhau. Quyển Quyển đừng có bị ám ảnh tâm lý."

"Con cảm thấy là do con không tốt, con cứ luôn do dự, cũng không rõ tình cảm của mình. Ba nhỏ, ba có thấy con ngốc lắm không?"

"Sao lại thế được? Quyển Quyển nhà chúng ta là thiên tài được tuyển thẳng vào Đại học Thủ đô cơ mà."

Lâm Tri Dịch để Chu Tri Mông tựa vào người mình, ông vỗ vỗ cổ tay Chu Tri Mông, an ủi: "Quyển Quyển đừng tự trách, thật ra tính cách của con rất giống cha con, đều là người rất bị động trong chuyện tình cảm."

Lâm Tri Dịch nghĩ đến nhiều năm về trước, lúc đó Chu Hoài Sinh trốn tránh đến mức ngay cả chữ "thích" cũng không dám thừa nhận, còn bị động hơn cả Quyển Quyển. Đương nhiên Lâm Tri Dịch không tiện kể với con trai rằng, lần *****ên của ông và Chu Hoài Sinh là do ông chuốc thuốc lừa gạt mà có được.

Đây cũng là lý do tại sao thái độ của Lâm Tri Dịch với Lục Khởi Phồn lại khoan dung hơn Chu Hoài Sinh nhiều, bởi vì ông cũng giống như Lục Khởi Phồn, là bên mạnh mẽ hơn trong tình cảm, ông có thể hiểu được sự thôi thúc muốn chiếm hữu một người đến mức không thể chờ đợi được.

Nhưng con người ta thường khoan dung với bản thân. Cùng một chuyện nhưng xảy ra với con trai mình, đặc biệt là khi nhìn thấy dấu răng trên gáy Chu Tri Mông, mức độ nổi giận của ông lúc đó hoàn toàn không thua kém Chu Hoài Sinh.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại nghĩ, có phải là họ đã bảo bọc Quyển Quyển quá mức không?

Quyển Quyển quá dựa dẫm vào cha và ba nhỏ, ngoan ngoãn đến mức không có cả chính kiến. Bất kể đối tượng có phải là Tiểu Khởi hay không, thằng bé cũng sẽ bị tổn thương trong tình cảm. Cũng may đó là Tiểu Khởi, dù sao cũng là bạn bè thân thiết biết rõ gốc gác, muốn đánh là đánh, Lục Cẩn Thừa còn đánh giúp ông.

Ông biết mấy cú đánh sau đó của Lục Cẩn Thừa, chủ yếu là để cho anh và Chu Hoài Sinh hả giận.

"Sao lại thành ra thế này chứ." Lâm Tri Dịch thở dài, ông dùng má mình áp vào trán Chu Tri Mông, "Vốn dĩ hai đứa ở bên nhau, ba nhỏ đã rất vui mừng."

"Con cũng tưởng con sẽ rất vui, nhưng sau khi ở bên Tiểu Khởi, ngoài việc tiếp xúc thân thể ra, dường như chẳng có gì thay đổi cả."

Lâm Tri Dịch cười khẽ: "Không giống với việc yêu đương trong tưởng tượng của con đúng không?"

Chu Tri Mông gật đầu, "Có một câu Tiểu Khởi nói trước đây, con nghe xong có hơi buồn. Em ấy nói, em ấy không biết nên đi hẹn hò ở đâu, vì tất cả những nơi hẹn hò lý tưởng, chúng con đều đã nắm tay nhau đi qua dưới danh nghĩa bạn bè rồi."

"Em ấy không phải thật sự không muốn đi, em ấy chỉ muốn dính lấy con ở nhà thôi, em ấy muốn làm chuyện xấu."

Chu Tri Mông lúc này mới hiểu ra.

"Đây là lý do tại sao bọn ba không đồng ý cho hai đứa sống chung sớm như vậy. Một Alpha và một Omega ở chung dưới một mái nhà, rất khó để không xảy ra chuyện gì. Hai đứa lại đang ở giai đoạn tò mò và mới mẻ với chuyện này, Tiểu Khởi lại mạnh mẽ như vậy," Lâm Tri Dịch véo má Chu Tri Mông, "cộng thêm con lại ngốc nghếch, rất dễ bị thiệt thòi."

"Ba nhỏ vừa mới nói con là thiên tài mà." Chu Tri Mông ấm ức ngẩng đầu.

Lâm Tri Dịch bật cười.

"Con thích Tiểu Khởi." Chu Tri Mông nói.

"Ừm, ba nhỏ biết."

"Rất thích, nhìn thấy em ấy con sẽ rất vui, nhưng con không chắc đó có phải là thích không, vì con cũng chưa từng thích ai khác."

"Vấn đề này ba nhỏ cũng không thể trả lời cho con được, vì đây là điều con cần phải tự mình từ từ khám phá. Hiểu được ý nghĩa của từ này là con đường con phải trải qua để trưởng thành, cũng là ý nghĩa của mối tình này."

Chu Tri Mông nửa hiểu nửa không gật đầu.

Xe đi được nửa đường, Chu Tri Mông mới giật mình: "Có phải con không nên đi ra ngoài, để một mình Tiểu Khởi ở trong đó chịu phạt không, con..."

"Con bây giờ mà quay lại chính là đổ thêm dầu vào lửa. Không sao, ba nhỏ sẽ nói giúp cho Tiểu Khởi."

"Con không có cách nào đối mặt với cảnh tượng vừa rồi, mọi người đều ở đó, cha cũng ở đó, cả đầu óc con đều rối loạn."

Lâm Tri Dịch nắm lấy tay Chu Tri Mông, an ủi: "Từ từ thôi, rồi sẽ trưởng thành."

---

Bên này, Chung Diệp kéo Lục Khởi Phồn vào phòng ngủ.

Sau khi Chu Tri Mông rời đi, Lục Khởi Phồn như người mất ba hồn bảy vía, dựa vào mép giường rồi ngồi bệt xuống đất.

Chung Diệp khó khăn lắm mới tìm được hộp thuốc, lấy ra một chai xịt Vân Nam Bạch Dược, rồi vạch vạt áo sau của Lục Khởi Phồn lên, nhìn thấy một vết bầm tím trông mà kinh hãi, là do bị một cú đấm của Chu Hoài Sinh làm ngã đập vào cạnh tủ giày.

Chung Diệp đau lòng không sao tả xiết, nén nước mắt, xịt thuốc lên vết thương, rồi lại ra tủ lạnh lấy túi đá, chườm lên xương gò má của Lục Khởi Phồn, "Có nặng không? Nặng thì đến bệnh viện xem sao."

Lục Khởi Phồn lắc đầu.

Chung Diệp cầm túi đá đến mỏi cả cổ tay, vừa định đổi tay thì đột nhiên thấy trên mặt Lục Khởi Phồn có nước mắt trượt xuống.

Lục Khởi Phồn đã khóc.

Chung Diệp còn không nhớ lần cuối cùng Lục Khởi Phồn khóc là khi nào, nhưng dù là khi nào đi nữa, chắc chắn là vì Quyển Quyển.

"Quyển Quyển đã chủ động giải vây cho con, cũng nói là sẽ không trách con, còn khóc cái gì nữa?"

Lục Khởi Phồn không nói gì, nhận lấy túi đá tự mình chườm. Chung Diệp thở dài thườn thượt, rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Khởi Phồn, cùng cậu dựa vào mép giường.

Không lâu sau, Lục Cẩn Thừa bước vào, kiểm tra vết thương của Lục Khởi Phồn.

Chung Diệp không nhịn được oán trách: "Sao mà ra tay nặng thế?"

"Anh mà không ra tay tàn nhẫn một chút, lão Chu có thể chỉ đấm nó hai cú thôi sao?" Lục Cẩn Thừa cũng thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống. Cả gia đình ba người đều ngồi trên thảm, Lục Cẩn Thừa nói: "Anh tỏ thái độ ra, cơn giận của lão Chu cũng sẽ nguôi nhanh hơn một chút."

Lục Cẩn Thừa nói xong mới để ý đến nước mắt của Lục Khởi Phồn, "Khóc? Con còn mặt mũi để khóc à? Tối qua lúc đánh dấu hoàn toàn Quyển Quyển, không phải con ngông cuồng lắm à?"

Chung Diệp ra hiệu cho Lục Cẩn Thừa.

Lục Cẩn Thừa dừng lại một lát, nói: "Chuyện này xảy ra cũng không hoàn toàn là trách nhiệm của một mình con. Chúng ta đều có thể đoán được tình hình là thế nào, Quyển Quyển đột nhiên đến kỳ ph.át t.ình, con liền mặt dày bám lấy nó. Đứa nhỏ Quyển Quyển này trong chuyện tình cảm cũng chậm chạp, nửa đẩy nửa thuận mà ngầm đồng ý. Cha biết bây giờ trong lòng con chắc chắn ấm ức, nhưng trách nhiệm của chuyện này chỉ có thể do con gánh vác, vì đánh dấu hoàn toàn là làm tổn thương cơ thể của Quyển Quyển, sau này mang thai khổ cực vất vả cũng là Quyển Quyển, hiểu không?"

"Con không ấm ức, mọi người đánh con con đều nhận."

"Vậy con khóc cái gì?"

Lục Khởi Phồn lại im bặt, cậu ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay, một dáng vẻ yếu đuối chưa từng thấy.

"Quyển Quyển sẽ không chia tay với con đâu." Chung Diệp an ủi cậu.

"Sẽ." Lục Khởi Phồn nói.

"Không đâu. Chuyện này bị bốn vị phụ huynh chúng ta bắt gặp, Quyển Quyển mặt mỏng, thằng bé cảm thấy khó xử xấu hổ, trong lòng không chịu nổi nên mới chạy đi trước, đây không phải là ý muốn chia tay với con. Con tin ba nhỏ, được không?"

Lục Khởi Phồn mắt đỏ hoe ngẩng đầu lên, Chung Diệp xoa đầu cậu, cười bất đắc dĩ: "Ba còn tưởng bây giờ con tài giỏi đến mức không ai trị được con rồi chứ, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi."

"Con đi tìm Quyển Quyển."

"Quyển Quyển đã nói là tạm thời không gặp mặt, tại sao con lại muốn đi tìm thằng bé? Tại sao lúc nào cũng không chịu rút kinh nghiệm vậy?"

Lục Khởi Phồn sững sờ.

Chung Diệp cuối cùng cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu, "Hồi nhỏ con hễ cãi nhau với Quyển Quyển, hoặc là bỏ nhà ra đi, chạy đến công viên giải trí trốn chờ Quyển Quyển đi tìm con, hoặc là bắt nạt mấy đứa trẻ trong khu, trút giận lên người khác. Nhưng con chưa bao giờ đối mặt trực tiếp để giải quyết mâu thuẫn. Con có thể cảm thấy lần nào mọi chuyện cũng được giải quyết, nhưng đó không phải là do con giải quyết, mà là Quyển Quyển đã chịu đựng cơn tức của con, hoặc là ba nhỏ cầm quà cầm bao lì xì đi xin lỗi người ta, mới giải quyết được."

Trong mắt Lục Khởi Phồn có một thoáng mờ mịt và khó hiểu.

"Con thích Quyển Quyển, bọn ba đều biết. Bọn ba có ngăn cản không? Lần trước con không nói tiếng nào đã mua nhà, muốn sống chung với Quyển Quyển bị phát hiện, ba và cha con không nói hai lời đã đến nhà Quyển Quyển nói giúp cho con, mang theo bao nhiêu là thứ. Lúc đó con cũng đã nói, sẽ không hấp tấp nữa, nói trước mặt mọi người. Có lẽ lúc con nói câu đó chỉ thuận miệng nói cho qua chuyện. Nhưng cha của Quyển Quyển chắc chắn đã coi câu nói đó là lời hứa của con, là tiêu chuẩn để thử thách con. Vậy mà con quay người một cái đã đánh dấu hoàn toàn Quyển Quyển, con thấy có được không?"

Lục Khởi Phồn đột nhiên gào lớn: "Con không hiểu tại sao mọi người đều không tin con yêu Quyển Quyển? Con sẽ đối xử tốt với anh ấy cả đời."

"Hành động của con không khiến người khác thấy được con có thể chịu trách nhiệm cho từ 'cả đời'. Con chỉ cần trước khi đánh dấu hoàn toàn, nói với chú Lâm hoặc chú Chu một tiếng, để họ có sự chuẩn bị tâm lý, thì mọi chuyện đã không đến mức như bây giờ."

Lời của Chung Diệp như một gáo nước lạnh dội từ trên đầu Lục Khởi Phồn xuống, dập tắt mọi cơn tức giận của cậu, những chiếc gai nhọn trên người đều rụng hết, sự công kích cũng biến mất trong tức khắc. Ánh mắt cậu tràn đầy vẻ đáng thương và cầu khẩn.

"Con cần phải giao tiếp nhiều hơn với mọi người, con trai, bất kể là học tập, sự nghiệp hay tình yêu, tại sao không bàn bạc với bọn ba?"

Chung Diệp ôm chặt Lục Khởi Phồn, nước mắt không kìm được nữa, "Nhìn con bị đánh, lòng ba nhỏ có dễ chịu không? Tiểu Khởi, cha và ba nhỏ vẫn luôn là bến đỗ của con mà."

Lục Khởi Phồn vùi mặt vào hõm cổ Chung Diệp.

Chung Diệp khóc nói: "Ba biết con luôn muốn chứng tỏ bản thân, ba và cha vẫn luôn âm thầm ủng hộ con mà, cái gì cũng để con tự do làm. Tại sao con lại chống đối bọn ba? Tại sao không nghe khuyên? Bốn người lớn bọn ba đều muốn thấy con và Quyển Quyển hạnh phúc vui vẻ lớn lên, yêu đương kết hôn. Tại sao con lại đẩy mọi chuyện đến thời điểm mà mọi người không thể chấp nhận được?"

Chung Diệp sờ vết thương trên lưng Lục Khởi Phồn, đau lòng đến mức giọng cũng run lên.

Một lúc lâu sau, Chung Diệp nghe thấy Lục Khởi Phồn nói: "Xin lỗi."

Cậu lặp lại "xin lỗi".

Với giọng mũi nức nở.

Chung Diệp và Lục Cẩn Thừa biết rằng, câu xin lỗi này là lời xin lỗi thật sự từ đáy lòng.

Đứa trẻ này cuối cùng đã nhận ra vấn đề của mình, nhận ra sự tùy hứng của mình đã gây ra tổn thương cho người khác.

Lục Cẩn Thừa đưa tay xoa đầu Lục Khởi Phồn, rồi quay người ra ngoài tìm Chu Hoài Sinh.

Chu Hoài Sinh đang nấu ăn trong bếp, Lục Cẩn Thừa xắn tay áo lên giúp, "Anh biết bây giờ anh nói gì cũng vô dụng, anh cũng không phải đến đây để thay con trai tạ tội. Anh dạy con không nghiêm, Tiểu Khởi trở thành thế này, cũng có trách nhiệm của anh."

Tay của Chu Hoài Sinh khựng lại, nhưng không nói gì.

"Con trai anh anh rõ nhất, tình cảm của nó dành cho Quyển Quyển sẽ không thay đổi. Vừa rồi ở trong kia còn khóc lóc hỏi Quyển Quyển có chia tay với nó không. Em thông cảm chút, mới mười tám tuổi thôi, thông cảm đi. Em cũng là người nhìn nó lớn lên mà."

"Chính vì nhìn nó lớn lên, nên mới càng thất vọng." Chu Hoài Sinh mặt không cảm xúc đổ rau vào chảo.

"Hoài Sinh, em có thể bình tĩnh nghe anh nói không, chuyện này chỉ có một cách giải quyết thôi."

Chu Hoài Sinh nhìn về phía Lục Cẩn Thừa.

"Phụ huynh chúng ta đừng can thiệp vào nữa. Hãy để bọn trẻ tự giải quyết, tự dọn dẹp tàn cuộc."

Chu Hoài Sinh dừng lại, tắt bếp, hai tay chống lên mặt bàn, cúi đầu.

"Dù sao cũng là chuyện riêng tư của bọn trẻ, em cứ phơi bày mọi chuyện ra, Quyển Quyển là người khó chịu nhất, nó sẽ có cảm giác rất tội lỗi, em hiểu không? Bọn trẻ vốn đơn thuần, lại mặt mỏng, lớn từng này chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn. Bây giờ chúng ta cứ đứng ở đây, Lục Khởi Phồn thì không sao, nó chai mặt rồi, từ trước đến giờ đã không biết xấu hổ là gì. Nhưng với Quyển Quyển, thằng bé chắc chắn sợ chết khiếp, cảm thấy mình đã phạm tội tày trời, không còn mặt mũi nào gặp cha và ba nhỏ nữa. Em đừng gây áp lực lớn cho thằng bé như vậy."

Chu Hoài Sinh vẻ mặt nghiêm túc, không phản bác.

"Cho nên anh đề nghị, chuyện này chúng ta cứ giao cho bọn trẻ tự xử lý. Anh dùng tính mạng bảo đảm, Tiểu Khởi sẽ không làm bất cứ chuyện gì hấp tấp, làm tổn thương đến Quyển Quyển nữa. Nếu nó dám để Quyển Quyển mang thai trong thời gian học đại học, anh không nói hai lời đánh chết nó."

"Nói thì hay lắm," Chu Hoài Sinh cởi tạp dề, ném bên bồn rửa rau, hừ lạnh một tiếng: "Dù sao sau này người mang thai mười tháng chịu khổ cũng không phải con trai nhà anh."

Lục Cẩn Thừa đành phải cười làm lành, "Đến trường Quyển Quyển à? Anh lái xe đưa em đi."

"Tri Dịch lái xe đi rồi, tôi đi bộ qua, dù sao cũng không xa."

"Vậy trưa có về ăn cơm không?"

Chu Hoài Sinh liếc Lục Cẩn Thừa một cái, không thèm để ý, mang giày vào rồi ra khỏi cửa.

Lục Cẩn Thừa thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại phòng, Lục Khởi Phồn vẫn còn đang thất thần, Lục Cẩn Thừa đá vào chân Lục Khởi Phồn, nói: "Đứng dậy, còn ra cái thể thống gì?"

Lần *****ên Lục Khởi Phồn không cãi lại Lục Cẩn Thừa, vậy mà lại ngoan ngoãn đứng dậy. Chung Diệp ngẩn ra, cũng đứng dậy theo.

"Qua đây học nấu ăn với cha, học cách hầm canh. Sau này Quyển Quyển qua, con tự nấu cơm cho thằng ăn. Còn trà gừng ba nhỏ vừa mới nấu, là để cho Omega uống trong kỳ ph.át t.ình, con cũng học đi."

Lục Khởi Phồn không còn vẻ sắc bén thường ngày nữa, cúi gằm đầu đi theo sau Lục Cẩn Thừa.

Chung Diệp dựa vào một bên nhìn, nhìn Lục Khởi Phồn vụng về thái rau, trong lòng vô cùng xúc động.

"Cũng phải, chuyện đã đến nước này rồi, chỉ có thể cố gắng bù đắp. Khoảng thời gian này quan trọng nhất là an ủi cảm xúc của Quyển Quyển, chăm sóc tốt cho cơ thể thằng bé, để chú Lâm và chú Chu yên tâm."

"Con biết rồi." Lục Khởi Phồn lại hỏi: "Nhưng nếu anh ấy không chịu gặp con thì sao ạ?"

"Vậy thì kiên nhẫn mà chờ, kiên nhẫn mà dỗ."