Sau khi cuộc thi kết thúc, các bậc trưởng bối cùng nhau thưởng trà hàn huyên.
Ta và đường muội Bạch Cẩm Đồng sóng bước dạo quanh bờ hồ.
“Sao tỷ tỷ không đi tìm Thẩm Thế tử?” – Bạch Cẩm Đồng cẩn trọng thăm dò.
Ta khẽ cong khóe môi, đáp: “Ta và hắn là thanh mai trúc mã, dù có tìm hay không, lòng hắn vẫn đặt ở chỗ ta thôi.”
Bạch Cẩm Đồng lập tức khựng lại, sắc mặt khẽ biến đổi: “Là… do chính Thế tử nói ra sao?”
“Đương nhiên. Hắn còn nói nhất định sẽ cưới ta. Vừa rồi ta không giúp hắn b.ắ.n tên, chỉ là không muốn để người ngoài nghĩ rằng ta mạnh mẽ hơn hắn mà thôi.”
“Vậy sao…” – Bạch Cẩm Đồng nặn ra một nụ cười cứng đờ.
“Hai người từ nhỏ đã ở bên nhau, Hầu gia lại thân thiết với đại bá, nếu thật có thể kết thân, quả là chuyện vui.”
“Đa tạ lời tốt lành của muội.” Ta nhướng mày, nhìn vào ánh mắt của Bạch Cẩm Đồng đang ẩn nhẫn sự căm ghét đối với ta.
Nàng ta lảng tránh ánh nhìn của ta, chưa đi được bao bước thì bỗng chân trượt một cái, cả người ngã nhào về phía hồ nước.
Ngay khoảnh khắc sắp rơi xuống nước, nàng ta đột ngột kéo mạnh tay ta, lôi cả ta xuống hồ theo!
Lúc này đã là cuối thu, nước trong hồ lạnh thấu xương.
Ta giãy giụa tuyệt vọng, muốn cất tiếng gọi cứu mạng, nhưng vừa mở miệng, nước lạnh liền ập vào cổ họng, nghẹn lại không thể thốt nên lời.
Bạch Cẩm Đồng ghì chặt lấy ta, kéo ta chìm xuống, còn bản thân lại níu được sợi dây lụa được buộc sẵn trong hồ, giữ cho mình không bị trôi xa.
“Hừ, lại giở trò cũ…”
Kiếp trước, nàng ta cũng dùng chiêu này kéo ta rơi xuống hồ, suýt nữa ta bị dìm chết.
Khi Thẩm Thừa phát hiện chúng ta rơi xuống nước, hắn hốt hoảng hét lớn:
“Cẩm Đồng! Ta đến cứu muội đây!”
Hắn lập tức lao xuống cứu nàng ta, hoàn toàn không hề liếc nhìn ta lấy một cái.
Nếu không có đám hạ nhân đến kịp, e rằng ta đã sớm làm vong hồn nơi đáy hồ.
Sau đó, ta từng hỏi Thẩm Thừa vì sao lại gọi tên Cẩm Đồng.
Hắn chỉ nói ta nghe lầm.
Còn Bạch Cẩm Đồng cũng xin lỗi, nói rằng kéo ta xuống nước chỉ vì hoảng sợ mà thôi.
Và ta… lại thật lòng tin họ.
Thẩm Thừa vì nhảy xuống nước mà nhiễm lạnh, nằm bệnh mấy ngày.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bạch Cẩm Đồng nói sẽ chăm sóc hắn, lấy cớ rằng vì nàng mà hắn đổ bệnh, không thể bỏ mặc.
Và ta… lại để mặc nàng ta ở bên Thẩm Thừa suốt mấy ngày trời.
Giờ đây, mọi chuyện tái diễn, nhưng ta làm sao có thể để cho kết cục kia lặp lại lần nữa?
Ta giả vờ vùng vẫy dữ dội, bất ngờ tung một cước mạnh vào bụng Bạch Cẩm Đồng, đá nàng ta bật ra xa.
Nàng ta đau đớn khẽ rên một tiếng, bất đắc dĩ buông tay khỏi ta.
Thân mình cũng theo đó mà nghiêng ngả, trượt dần về phía vùng nước sâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bạch Cẩm Đồng cố sức kéo lấy sợi dây, nhưng nàng không hề biết — sợi dây được buộc vào gốc cây ven bờ ấy, đã sớm bị ta âm thầm tháo ra.
Chỉ cần nàng vừa dùng lực, sợi dây tất nhiên sẽ tuột khỏi tay, mạng sống mong manh kia, cũng theo đó mà biến mất.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Bạch Cẩm Đồng vùng vẫy giữa mặt nước, nổi rồi lại chìm, vẻ hoảng loạn lộ rõ trong mắt.
Còn ta thì thuận theo sợi dây đã âm thầm buộc sẵn mà trèo lên bờ, sau đó thu dây lại, ném vào trong bụi cỏ gần đó.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Thừa vẫn như kiếp trước, nghe động tĩnh liền vội vã chạy tới.
Hắn hoàn toàn không nhìn thấy ta đang ướt sũng, ngồi co ro bên bờ,
Chỉ một lòng lao thẳng xuống nước, vươn tay ôm lấy Bạch Cẩm Đồng vào lòng.
So với lúc thi b.ắ.n tên, hắn nói thân thể hắn yếu nhược, lúc này hắn lại như một vị anh hùng bất chấp hiểm nguy cứu mỹ nhân.
Thật lòng mà nói, ta cảm thấy vô cùng khó chịu — như có kim nhọn đ.â.m vào tim.
Hắn đã không hề yêu ta, cớ gì còn đồng ý đính hôn?
Cớ gì lại cho ta ảo giác rằng hắn cũng có tình cảm, chỉ là không giỏi bày tỏ?
Mắt ta dần cay xè, nhưng ta vẫn cố nén lệ.
Cắn chặt răng, hít một hơi thật sâu, tự nhủ với lòng — đời này, ta sẽ không vì kẻ giả dối ấy mà rơi thêm một giọt nước mắt nào.
Bạch Cẩm Đồng được kéo lên khỏi mặt nước, đã sớm thoi thóp không còn hơi sức.
Đám hạ nhân vội vàng đưa nàng ta đi chữa trị.
Thẩm Thừa chần chừ vài bước, rõ ràng là muốn đi theo, lại không hiểu vì sao cứ đứng chôn chân tại chỗ.
Hắn nhìn ta ngồi bất động trên mặt đất, không hề biểu lộ chút quan tâm, chỉ hờ hững nói:
“Đi thay y phục đi.”
Ta ôm lấy thân thể lạnh buốt của mình, đáp lại:
“Ngươi đi đi. Việc của ta, không cần ngươi bận tâm. Chờ muội muội ta tỉnh lại, ta sẽ bẩm với phụ thân, nói rõ rằng trong lòng ngươi chỉ có nàng ấy.”
Nghe thế, Thẩm Thừa vội vàng quỳ xuống trước mặt ta, nắm lấy tay ta mà giải thích:
“Không phải, Tư Tư, không phải như nàng nghĩ đâu! Ta chỉ là thấy nàng ấy gặp nạn, nên cứu người theo bản năng thôi!”
Ta gạt mạnh tay hắn ra, lần đầu tiên trong đời cảm thấy ghê tởm đến vậy.
Người trước mắt — bề ngoài nho nhã, thực chất là một kẻ tồi tệ vô cùng.
“Ngươi đi nhanh đi. Nếu cảm lạnh rồi đổ bệnh, lại đổ thừa cho ta làm ảnh hưởng sức khỏe của ngươi.”
“Vậy… nàng nhớ về thay đồ đi, ta cũng phải đi thay.”
Hắn vội vã rời đi, bước chân gấp gáp như thể chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Đoạn diễn ấy vụng về đến nực cười, người có mắt đều có thể nhận ra — hắn chỉ đang lấy cớ để rút lui.
Một cơn gió thoảng qua, khiến ta lạnh đến rùng mình.