Cho đến khi một chiếc áo còn mang hơi ấm được khoác lên vai, ta mới dần lấy lại cảm giác.
“Đi thay y phục đi, bằng không sẽ nhiễm bệnh đấy.” – Ngụy Uyên nói, giọng không nặng không nhẹ, tựa như ra lệnh.
Ta quay đầu nhìn hắn, rồi chậm rãi đứng dậy, dùng hết sức ôm chặt lấy chiếc áo kia vào người, khẽ đáp:
“Ừm… ta đi ngay.”
Nghe vậy, khóe môi hắn cong nhẹ, dường như có phần hài lòng, liền xoay người rời đi.
Chỉ để lại ta đứng đó, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác khó gọi thành tên.
Khi phụ thân biết chuyện ta và Bạch Cẩm Đồng rơi xuống nước, liền giữ Thẩm Thừa ở lại phủ tịnh dưỡng.
Tối đến, ta cố ý đợi ở góc khuất gần phòng hắn, chờ một điều mà ta đã sớm liệu đến.
Quả nhiên — Bạch Cẩm Đồng chẳng màng thân thể vừa mới bị rơi xuống nước, len lén tiến vào phòng Thẩm Thừa.
Từ khe cửa sổ, ta nhìn thấy rõ cảnh hai người đang tựa sát vào nhau.
Bạch Cẩm Đồng nũng nịu nói:
“Thẩm lang, muội sợ muốn chết, cứ ngỡ mình thật sự sẽ c.h.ế.t chìm dưới hồ. Tất cả đều do tiện nhân Bạch Tư Tư hại muội!”
Thẩm Thừa khẽ hôn lên trán nàng, đáp:
“Không phải đã có ta cứu muội rồi sao.”
“Về sau chớ nên tự ý hành động. Có một số chuyện, muội không hiểu. Nàng ta giờ vẫn chưa thể c.h.ế.t được.”
Nghe đến đây, tay ta bất giác siết chặt.
Rõ ràng hắn biết là Bạch Cẩm Đồng muốn hãm hại ta, chỉ tiếc rằng gậy ông đập lưng ông. Thế nhưng, hắn chẳng những không trách cứ mà còn bao che cho nàng ta.
“Vậy… chàng vẫn định cưới ả sao?” – Bạch Cẩm Đồng chu môi hỏi.
“Phải. Nàng ta yêu ta đến thế, đợi đến khi nàng ta một mực đòi gả, ta chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được. Nhưng Cẩm Đồng à, ta hứa với muội — cho dù có cưới nàng ta, thì sớm muộn vị trí chủ mẫu cũng là của muội. Cả Bạch gia, cũng sẽ thuộc về muội!”
Trong phòng, hai kẻ đó chẳng khác nào củi khô gặp lửa, chẳng mấy chốc đã ôm lấy nhau quấn quýt.
Mà ta, dựa lưng vào tường, từ từ ngồi bệt xuống đất.
Nỗi đau trong tim, như thể lại bị một lưỡi kiếm đ.â.m xuyên lần nữa.
Thì ra, khi ấy không phải mỗi ta bị tính kế.
Nay nghĩ lại, chẳng bao lâu sau ngày thành thân, phụ thân ta liền lâm bệnh mà mất — rõ ràng là có điều khuất tất!
Sau khi phụ thân ta qua đời, Nhị thúc bá – cũng chính là phụ thân của Bạch Cẩm Đồng – liền đứng ra tiếp quản Bạch gia, thay phụ thân ta nắm giữ quyền cai quản trong phủ.
Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân vừa tạ thế, ta lập tức trở thành cô nhi không nơi nương tựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chính vì thế, sau này ta bị gài bẫy vào ngục, đến lúc c.h.ế.t cũng không có ai ra tay cứu giúp.
Ta muốn xông vào trong, bất chấp tất cả mà tát cho đôi cẩu nam nữ kia mỗi người một cái.
Nhưng đúng lúc đó, một đôi tay to lớn trong bóng đêm bất ngờ kéo ta vào trong khoảng tối...
Ta giật mình, còn chưa kịp vùng vẫy thì đã đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như dải ngân hà.
“Suỵt, đừng lên tiếng.” Ngụy Uyên nâng cằm ta, thì thầm.
Chưa kịp hỏi hắn vì sao lại ở đây, thì đã thấy phụ thân, Hầu gia, Nhị thúc bá cùng một vị lang trung, vội vàng kéo nhau tới trước phòng Thẩm Thừa.
Cửa phòng bị đẩy ra, ngay sau đó liền vang lên tiếng hét đầy kinh hoảng của Bạch Cẩm Đồng.
Mọi người đã tận mắt chứng kiến tất cả, chẳng cần ai phải nói thêm điều gì.
“Là ngài báo họ đến sao?” – ta nghiêng đầu hỏi nhỏ.
Ngụy Uyên bình thản đáp: “Ta chỉ nói với Tướng quân rằng Thế tử Thẩm gia đột nhiên ngất xỉu mà thôi.”
“Ha, hay lắm. Làm đúng việc ta muốn làm.” Ta giơ ngón tay cái ra trước mặt hắn.
Thẩm Thừa và Bạch Cẩm Đồng tư thông bị bắt quả tang tại trận, đúng là một phen nếm mùi “bắt gian tại giường”.
Thẩm gia vì muốn cho nhà ta một lời giải thích, cũng vì thanh danh muội muội, đành phải để Thẩm Thừa cưới Bạch Cẩm Đồng vào cửa.
Thế nhưng thành thân chưa được bao lâu, Thẩm Thừa lại lén đến tìm ta. Hắn dúi vào tay ta chiếc ngọc bội vẫn mang theo bên người, giọng đầy thâm tình:
“Tư Tư, người ta thực sự yêu… luôn là nàng. Là muội muội nàng chủ động quyến rũ ta, ta nhất thời không kìm lòng được mới phạm sai lầm!”
Vừa nói, hắn vừa rơi nước mắt, chẳng khác nào một kẻ si tình đáng thương.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nếu không biết rõ bản chất hắn, e rằng thật sự sẽ bị dáng vẻ ấy lừa gạt.
Ta bật cười khinh miệt, nói:
“Các ngươi tình ý tương thông, ta tác thành cho rồi, chẳng phải nên vui mừng hay sao?”
“Ta biết nàng yêu ta. Nàng khó chịu nên mới nói vậy thôi. Hay là… ta cùng nàng sống vui vẻ ở bên ngoài, để nàng ta cô đơn một mình trong phủ, được không?”
Trời ơi, ta thực sự bật cười thành tiếng.
Người như hắn, mặt dày đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ta lập tức vung tay tát thẳng vào mặt hắn, một bên má lập tức sưng vù. “Cút cho khuất mắt ta!”
Có lẽ Thẩm Thừa bị ta tát đến choáng váng, mãi đến khi ta đi xa rồi, sau lưng vẫn còn vọng lại tiếng mắng chửi không ngừng.
Một tháng sau, Bạch Cẩm Đồng quay về, trên trán còn mang theo một vết bầm tím.