Trục Ngọc

Chương 15: Đại hôn gấp gáp



Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)

Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.

Phàn Trường Ngọc vội nói: “Là ở rể giả thôi.”

Nàng cẩn thận giải bày ý định của mình: “Huynh cùng ta bái đường thành thân xong, ra ngoài cứ nói là ở rể, như vậy mới có thể giữ được sản nghiệp phụ mẫu ta để lại. Trong nhà ta vẫn còn chút vốn liếng, chờ sang tên nhà đất xong thì tiền bạc sẽ xoay xở được. Ta sẽ mời đại phu giỏi nhất trấn, dùng thuốc tốt nhất để chữa thương cho huynh. Đợi huynh lành bệnh rồi, muốn đi hay ở đều tùy ý huynh.”

Tạ Chinh ngẩng đầu, đôi mắt phượng nhếch nhẹ nơi đuôi càng khiến khí chất lạnh lùng của hắn thêm phần rõ rệt: “Cô nương không sợ ta đi rồi, Đại bá của cô nương lại đến đòi nhà đòi đất à?”

Phàn Trường Ngọc đáp: “Chờ sang tên xong, mặc kệ ông ta làm ầm lên thế nào, ta cũng chẳng sợ. Hơn nữa, đến lúc đó huynh rời đi, ta chỉ nói huynh có việc phải đi xa, người ngoài cũng chẳng phân biệt được thật giả.”

Tạ Chinh khó đoán nói một câu: “Cô nương quả là tính toán chu toàn.”

Phàn Trường Ngọc không nghe ra là hắn khen hay chê, lúng túng hỏi: “Vậy... ý huynh thế nào?”

“Cho ta nghĩ thêm đã.” Hắn khẽ rũ mắt, ánh nhìn mơ hồ, như thật sự đang suy nghĩ.

Phàn Trường Ngọc không khỏi thấy căng thẳng. Nàng nhớ lại những gì mình vừa nói, dù có bảo sau khi hắn lành bệnh đi hay ở tùy ý, nhưng chẳng hề nói sẽ đưa gì cho hắn nếu rời đi, cũng chưa hứa hẹn gì nếu hắn ở lại.

Nàng vội suy tính lại, bổ sung: “Nếu huynh muốn rời đi sau khi lành bệnh, ta sẽ đưa đầy đủ lộ phí. Nếu huynh không có nơi nào để về...”

Nàng liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt và thân thể đầy thương tích của hắn, vì áo trong hôm qua lại thấm m.á.u nên thợ mộc Triệu không tìm được áo nào thay cho hắn, đành đưa cho hắn mặc tạm một bộ áo vải thô rách nát mà ông từng mặc.

Đôi tay của hắn, ngoài những vết trầy xước, còn đầy chai sạn và nứt nẻ, trông là biết trước kia sống cũng chẳng sung sướng gì.

Giờ đây vừa bệnh vừa nghèo, Phàn Trường Ngọc liền mạnh miệng hứa hẹn: “Yên tâm, sau này ta g.i.ế.c heo nuôi huynh!”

Tạ Chinh: “…”

Vẻ mặt hắn lúc này không thể nói không kì lạ.

Nếu có người quen biết hắn ở đây, e chỉ cần nghe câu này thôi cũng đủ nghĩ ra mình sẽ bị g.i.ế.c theo cách nào.

Dám lớn tiếng nói sẽ nuôi hắn, e rằng cả thiên hạ chỉ có mỗi nữ tử trước mặt này.

Có điều, nếu nàng biết được danh tính thật sự của hắn, e là không những sẽ không nói câu này, mà còn mặc kệ hắn c.h.ế.t ngoài tuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ tới đây, đáy mắt Tạ Chinh lóe lên ý cười giễu cợt.

Hắn hỏi: “Vì sao?”

Phàn Trường Ngọc không hiểu: “Cái gì cơ?”

Lần này hắn lại tỏ ra kiên nhẫn bất ngờ, như thể thật lòng muốn biết lý do nàng nói nuôi mình: “Cô nương và ta không thân không thích, ta lại mang đầy thương tích, nếu không khỏi thì tám chín phần sẽ thành phế nhân. Vậy cô nương nuôi ta, để làm gì?”

Phàn Trường Ngọc thành thật đáp: “Vì huynh đẹp.”

Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)

Tạ Chinh sững người tại chỗ, không ngờ lại là lý do nông cạn đến thế, một lúc sau mới nhíu mày hỏi: “Chỉ vì vậy thôi?”

Phàn Trường Ngọc chớp mắt như đang nói “Nếu không phải thì còn là vì cái gì?”

Tạ Chinh đương nhiên biết ngoại hình của mình không tệ, nhưng bị người khắc khen thẳng ngay trước mặt thì lại là lần đầu tiên. Hắn nói: “Thiên hạ này người đẹp còn nhiều.”

Phàn Trường Ngọc đáp: “Nhưng người mà ta cõng về từ trong tuyết lại là huynh.”

Nàng vốn chỉ muốn đáp lại câu “thiên hạ người đẹp nhiều” của hắn, ai ngờ nói xong lại thấy ánh mắt hắn nhìn mình càng kỳ lạ hơn.

Phàn Trường Ngọc lúc này mới nhận ra câu nói đó có thể gây hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: “Ý ta là, có lẽ tất cả là duyên số…”

Vốn dĩ nàng là kẻ mê cái đẹp, vừa hay cõng về nhà được một người rất đẹp, cho nên nghĩ nếu sau này hắn không có chốn về, tính cách lại hợp với mình thì sống tạm với nhau cũng không tệ.

Nếu hắn không muốn, nàng cũng sẽ không ép buộc, dù sao thì ép duyên cũng không tốt.

Đáng tiếc đối phương không cho nàng cơ hội giải thích, liền cau mày cắt lời: “Chờ ta lành thương, ta sẽ tự rời đi, không làm phiền cô nương thêm.”

Khóe mắt chân mày đều mang vẻ lạnh nhạt, như đã xác định nàng có ý đồ không đứng đắn với hắn.

Phàn Trường Ngọc nghẹn lời: “...Cũng được.”

Đối phương hình như không muốn dây dưa gì thêm, cũng không muốn nợ nần, lại lạnh lùng mở miệng: “Cô nương cứ nói một nguyện vọng, ơn cứu mạng, ngày sau tất báo.”

Phàn Trường Ngọc mất hết hy vọng, xua tay: “Huynh đồng ý ở rể giả giúp ta giữ sản nghiệp, đã là giúp đỡ nhiều lắm rồi.”

Nàng không dám nói năng bừa bãi nữa, sợ lại bị hiểu lầm.

Không ngờ lại nghe được câu: “Ở rể giả, chỉ coi như đáp lại ơn cưu mang.”