Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Phàn Trường Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương, không chắc chắn hỏi: “Ý huynh là, huynh đồng ý ở rể giả?”
Tạ Chinh nhẹ nhàng gật đầu.
Phàn Trường Ngọc suýt khóc vì vui mừng: “Vậy ta sẽ viết hợp đồng làm chứng, định rõ thời hạn ở rể, khi hết hạn ta sẽ lập tức viết thư hòa li cho huynh, tuyệt đối không giữ lại. Nếu huynh muốn rời đi sớm, ta cũng sẽ đưa lộ phí và thư hòa li, không ngăn cản.”
Như vậy hẳn sẽ không khiến hắn lo lắng nàng có ý đồ bất chính, đến lúc đó không chịu buông tay.
Tạ Chinh: “…Không cần phiền như vậy.”
Phan Trường Ngọc: “Cần thiết cần thiết.”
Cuộc đối thoại ngưng một lát, Tạ Chinh: “Đến lúc đó ta nghĩ lại.”
Phan Trường Ngọc gật đầu như gà mổ thóc.
Hắn dời mắt, hỏi lại: “Nguyện vọng của cô nương là gì?”
Phàn Trường Ngọc nghĩ một lát rồi nói: “Ta muốn sớm khôi phục chuồng heo mà phụ thân ta để lại, sau này tốt nhất nuôi được một trăm con heo.”
Tạ Chinh: “…”
Nguyện vọng thật đơn giản mộc mạc, lại vẫn liên quan đến heo.
Tạ Chinh trầm mặc hai giây: “Cô nương có thể muốn gì đó lớn hơn một chút.”
Phàn Trường Ngọc nghĩ, một trăm con heo ít nhất cũng đáng giá hơn trăm lượng bạc, ở trấn mua một ngôi nhà hai gian cũng chỉ khoảng đó, thế còn nhỏ à?
Nàng nói cho có lệ: “Vậy… hai trăm con?”
Tạ Chinh: “…”
Thôi vậy, sau này đi thì đưa nàng nhiều bạc hơn một chút.
Phàn Trường Ngọc thấy hắn im lặng, tưởng mình tham quá, lúng túng nói: “Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp… Thật ra ta cũng không mong huynh báo ân…”
Tạ Chinh nghe nàng nói đến câu “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp”, mí mắt khẽ giật, cắt ngang: “Tại hạ sẽ ghi nhớ ơn nghĩa của cô nương.”
Hắn đã nói vậy, Phàn Trường Ngọc cũng không tiện nhắc lại chuyện này, liền hỏi: “Vậy… huynh đã đồng ý giả ở rể, huynh còn muốn hỏi gì ta không?”
Người ngồi bên cửa sổ chỉ lắc nhẹ đầu, dường như không để tâm đến chuyện gọi là “ở rể” này chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phàn Trường Ngọc nghĩ cũng đúng, dù sao cũng là giả, hai người cũng chẳng phải thật sự thành thân, điều tra tổ tông mười tám đời của nhau cũng chẳng cần thiết.
Nàng nói: “Hôn lễ có lẽ sẽ hơi gấp, chắc là trong hai ngày tới.”
Tạ Chinh chỉ đáp: “Cô nương sắp xếp là được.”
Hàng mi đen như lông quạ khẽ rũ, che đi ánh nhìn sâu thẳm trong mắt: “Có điều hộ tịch của ta bị sơn tặc lấy mất rồi, e là phải lên nha môn làm lại.”
Phàn Trường Ngọc đáp: “Chuyện đó không khó, nếu huynh đã là con rể nhà ta, thì thêm tên vào hộ tịch nhà ta là được.”
Cả hai bên đều đã đạt thành thỏa thuận, Phàn Trường Ngọc cũng không nán lại lâu, đứng dậy quay về chuẩn bị việc thành thân.
Trước khi đi, thấy bát canh phổi heo vẫn chưa uống, nàng nhắc nhở: “Chắc canh nguội rồi, chàng uống đi.”
Tạ Chinh: “…Ừ.”
Nàng có biết canh phổi heo mình nấu có vị rất kỳ lạ không?
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Trong phòng chỉ còn lại mình Tạ Chinh, hắn mở cửa sổ, nhìn về bầu trời sau tuyết đầu tiên, ánh mắt dần trầm xuống.
Kẻ tiếp quản binh quyền của hắn là một con ch.ó điên, không tìm thấy xác hắn, e là sẽ sớm điều tra kỹ đám dân chạy nạn quanh đây.
Hắn có thể bịa ra một thân phận giả, nhưng không thể làm giả giấy tờ hộ tịch, nếu nha môn Ký Châu cũng bắt đầu rà soát lưu dân không hộ tịch, hắn rất nhanh sẽ bị lộ.
Theo luật triều hiện tại, nếu là ở rể, thì có thể nhập hộ vào nơi ở rể.
Đây mới là lý do thực sự hắn đồng ý giả ở rể.
Còn về nữ tử kia…
Ánh mắt hắn vô thức rơi lên bát canh phổi đặt bên cạnh.
Hắn đã đáp ứng cho nàng một nguyện vọng, nàng cũng có mưu cầu từ chuyện ở rể giả, cũng không còn nợ gì nhau.
Nhớ lại câu “vì huynh đẹp” nàng nói rất đỗi tự nhiên, hắn không khỏi nhíu mày.
Hừ, nông cạn.
Hắn đưa tay lên môi huýt một tiếng sáo trong trẻo, chẳng bao lâu sau, một con Hải Đông Thanh lông trắng tinh từ bầu trời sà xuống, đáp nhẹ lên bậu cửa.
Tạ Chinh đưa bát ra: “Ăn đi.”
Hải Đông Thanh nhìn bát canh phổi chằm chằm, rồi bướng bỉnh quay đầu đi.
Ánh mắt Tạ Chinh quét qua, Hải Đông Thanh mới uất ức ngậm một miếng gan heo nuốt xuống.