Trùng Phùng Ngày Xuân Về

Chương 4





6



Lẩu cua sốt cay này ngon thật đấy! Đặc biệt là chân gà và khoai tây bên trong. Chân gà được hầm nhừ, mềm dẻo mà không hề ngấy, thấm đẫm nước sốt đậm đà, cắn một miếng, vị mặn ngọt vừa phải, hương thơm lan tỏa trong miệng.



"Tui mà biết có ai chưa ăn lẩu cua sốt cay ở phố sau là tui sẽ buồn lắm đó, OK? Mau đi ăn ngay cho tui!"



Tôi phẫn nộ đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè.



Cố Phong Hòa ngồi đối diện bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Thật sự sẽ buồn sao?"



Tôi chưa nghe rõ anh nói gì, vừa nhả xương gà ra vừa nhét một miếng khoai tây vào miệng, lúng búng hỏi: "Anh nói gì cơ?"



Anh xoay màn hình điện thoại về phía tôi, lấy móng tay gõ gõ vào đó: "Vòng bạn bè này, thật không? Em thật sự sẽ buồn sao?"



Dĩ nhiên là giả rồi, tôi thấy lạ vì trọng điểm anh chú ý, dứt khoát trả lời: "Giả."



Không ngờ mặt anh lập tức biến sắc, buông đũa xuống, đứng dậy đi đến tủ lạnh bên cạnh lấy một lon bia: "xì" một tiếng bật nắp, ngửa đầu uống một hơi.



Theo động tác nuốt xuống, yết hầu ở cổ anh ấy khẽ trượt lên trượt xuống, ánh đèn khiến làn da anh càng thêm trắng, một nốt ruồi nhỏ ngay trên xương quai xanh càng trở nên nổi bật.



Không cần nói tôi vẫn còn thích anh, ngay cả khi anh có là gã cặn bã tôi đã chán ghét đi nữa, tôi cũng không thể phủ nhận nhan sắc của anh vẫn khiến tôi rung động.



Có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến chúng tôi chia tay.



Cố Phong Hòa luôn thiếu cảm giác an toàn.



Bởi vì tôi thích anh là vì nhan sắc, còn anh…



Dường như lại thật lòng yêu tâm hồn tôi.



Lần đầu tiên tôi gặp anh là dưới tòa ký túc xá của anh.



Đó là đầu năm nhất, mới khai giảng không lâu, trời đang mưa, tôi đi lấy hàng chuyển phát nhanh, lúc đi ngang qua khu ký túc xá của anh thì thấy một người đeo khẩu trang, đội mũ, tay xách một túi rác, đứng dưới mái hiên lưỡng lự.



Thùng rác cách cửa ký túc khoảng bảy, tám mét, chắc anh đang phân vân không biết có nên chạy ra đó vứt rác hay là quay về lấy ô rồi xuống sau.



Tôi không nghĩ nhiều, đi thẳng đến, giơ ô che trên đầu anh, hỏi: "Anh muốn vứt rác à?"



Anh ngây người một lúc rồi gật đầu.



Đó là lần đầu tiên chúng tôi cùng che một chiếc ô, tôi đưa anh đi vứt rác, cả đi lẫn về tổng cộng mười sáu mét.



Sau này chúng tôi gặp lại nhau trong câu lạc bộ, anh bắt đầu theo đuổi tôi. Cố Phong Hòa quá đẹp trai, lại rất chân thành nên tôi nhanh chóng đồng ý.



Sau khi ở bên nhau, có lần anh nhắc lại chuyện lần đầu gặp gỡ, trong mắt tràn đầy dịu dàng.



"Một cái nhìn đã trúng tiếng sét ái tình, em biết không, Thư Quyến, đó chính là cảm giác của tiếng sét ái tình. Lúc em cầm ô rời đi, anh đứng trong tòa ký túc nhìn bóng lưng em xa dần, khi đó anh đã nghĩ, chính là em rồi, anh sẽ không gặp được ai khác như em nữa."



Lúc anh nói điều này, trong mắt tràn ngập ánh sáng, còn tôi thì phải suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra cái anh chàng bịt kín mặt đi vứt rác hôm đó.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hóa ra là anh à, nếu hôm đó anh không đeo khẩu trang thì chuyện của chúng tôi đâu cần đợi đến khi gặp lại trong câu lạc bộ mới bắt đầu, ngay lúc đó là có thể thành đôi rồi.



Tôi kể suy nghĩ này cho anh, anh lập tức tỏ ra vô cùng tổn thương, ôm lấy ngực, nói tôi sao có thể chỉ yêu ngoại hình mà không yêu con người anh được.



Từ đó, trong lòng anh đã gieo một suy nghĩ: anh luôn cảm thấy tôi chỉ yêu khuôn mặt anh mà không yêu con người anh.



Vậy nên anh liên tục xoay quanh chuyện này mà giở trò.



Nào là thanh niên đại học khóc thầm giữa đêm chỉ vì không chiếm được tình yêu thật lòng của bạn gái.



Nào là anh không thể hít khói thuốc thụ động, nếu không sẽ bị xấu đi mà như thế bạn gái anh sẽ bỏ rơi anh mất…



Đến mức bạn cùng phòng của anh phải tuyệt vọng nhắn tin cho tôi:



"Thư Quyến Thư Quyến, Cố Phong Hòa không nói là hot boy toàn trường thì ít nhất cũng là nam thần ký túc xá bọn anh, gương mặt thế này là quá đỉnh rồi, em đừng chê cậu ấy nữa, bây giờ anh chỉ cần trốn vào nhà vệ sinh hút điếu thuốc cũng bị cậu ấy cằn nhằn cả nửa tiếng, nói là sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu ấy, anh chịu hết nổi rồi [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]."



Tất nhiên, đó là chuyện của thời kỳ mặn nồng.



Về sau, anh không còn đùa giỡn hay giả vờ đáng thương vì chuyện này nữa, tôi cũng không còn nghe thấy lời than phiền nào từ bạn cùng phòng của anh.



Vì anh thực sự nghĩ rằng tôi đã hết yêu anh rồi.



7



"Em đang nghĩ gì thế?" Anh uống hết lon bia, vẫy tay trước mặt tôi.



cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi hoàn hồn, nhìn lon bia rỗng: "Đang nghĩ xem anh đang nghĩ gì."



"Hơ." Cố Phong Hòa bật cười, ngả người tựa lưng vào ghế, vẻ mặt kiêu ngạo: "Em đừng hòng nhìn thấu bộ não tinh vi và thông minh của tôi."



Đồ ngốc.



Chủ quán bưng đĩa đồ ăn đi ngang qua, nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi, bèn lo lắng nhìn Cố Phong Hòa: "Mới một lon bia mà đã say rồi?"



"Không, không, không." Tôi vội xua tay với chủ quán, mất mặt nói: "Anh ấy chỉ đang lên cơn hội chứng tuổi dậy thì thôi ạ."



Chủ quán đi rồi, anh liền cau mày, bất mãn: "Tôi không có hội chứng tuổi dậy thì!"



Im miệng đi. Tôi nhe răng cười trêu chọc: "Gà tiểu học, đồ trẻ con."



8



Cố Phong Hòa không say nhưng Chu Chu thì say.



Trên đường về trường, trong màn đêm, một bóng người lảo đảo ngã về phía tôi.



Tôi hoảng hốt né sang một bên, kết quả cô ấy đổ ập lên người Cố Phong Hòa.



Cô ấy ngẩng đôi mắt hồ ly lên, ánh mắt mơ màng, có vẻ đang cố gắng đứng thẳng người. Thậm chí còn rảnh tay giơ lên làm động tác tìm kiếm: "Quyến Quyến đâu? Tớ có một Quyến Quyến to như thế cơ mà?"



"Vừa nãy mình còn thấy Quyến Quyến mà… Anh là ai?" Cô ấy nheo mắt, ghé sát mặt Cố Phong Hòa, đột nhiên bật người ra sau: "A! Anh là cái tên ngoài nhan sắc ra thì chẳng được tích sự gì, bạn trai cũ của Quyến Quyến!"