Trùng Phùng Ngày Xuân Về

Chương 5





Cố Phong Hòa quay phắt sang nhìn tôi, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng cười lạnh trong lòng anh.



"Thư Quyến! Cậu mau lăn ra đây! Cậu trốn đâu rồi, không phải cậu muốn…"



Chữ "theo đuổi" còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng Chu Chu thì tôi đã nhanh tay bịt lại: "Tớ ở đây đây! Sao cậu lại uống đến mức này chứ?"



Cô ấy thấy tôi bèn túm lấy tay tôi mà tuôn một tràng.



Người ta thì mượn rượu tiêu sầu, cô ấy mượn rượu để nổi đóa.



À không, bình thường không uống rượu cô ấy cũng đã nổi đóa, bây giờ uống vào chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.



Cô ấy chia tay Lý Dạng rồi.



"Đồ c.h.ế.t tiệt đó! Không muốn đi dạo với tớ thì nói đại đi! Lại còn bịa ra cái cớ đang chơi game, trận chưa xong, kết quả lại lén ra ngoài uống rượu với bạn!"



"Quyến Quyến, tớ không giận vì anh ta ra ngoài uống rượu, cũng không giận vì anh ta không đi dạo với tớ mà tớ giận vì anh ta nói dối!"



"Cậu hiểu không? Cậu có hiểu không?!"



"Nói dối chuyện này thì có gì hay ho chứ? Cứ nói thật là đi uống rượu, tớ có cấm đâu!"



Chu Chu vừa đi vừa mắng.



Tất nhiên là tôi đứng về phía chị em của mình, mắng cùng cô ấy.



À, quên giới thiệu, lúc trước tại sao bạn cùng phòng của Cố Phong Hòa lại nói "Cố Phong Hòa không phải hot boy trường thì ít nhất cũng là hot boy của ký túc xá bọn anh?"



Gạch chân: "Không phải hot boy trường."



Lý do Cố Phong Hòa không thể chắc chắn trở thành hot boy trường chính là vì có sự tồn tại của Lý Dạng – bạn trai của Chu Chu. À không, bạn trai cũ.



Trong mắt những người quen biết, Lý Dạng và Cố Phong Hòa được gọi là "hai bức tranh tường trên confession", không phải kiểu tranh treo lên rồi có thể tháo xuống mà là kiểu tranh dán c.h.ế.t vào tường, gỡ không ra.



Suốt năm bị "đào lại", lượng người quan tâm kéo dài không dứt, người theo đuổi kiên trì không ngừng.



Trùng hợp thay, hai người họ còn cùng khoa, biết một người thì ắt hẳn sẽ biết người còn lại. Nếu bây giờ cần chọn một người làm hot boy khoa, thật sự khó mà nói được danh hiệu ấy sẽ thuộc về ai.



Vậy nên, bây giờ mọi người đã hiểu rồi đấy. Đẹp trai cũng không đồng nghĩa với hoàn hảo.



Đến trai đẹp cũng sẽ mắc những thói xấu đáng ghét như nói dối, tìm cớ chẳng hạn, điển hình là Lý Dạng.



Cũng sẽ chán nhau khi yêu lâu, hoặc đôi lúc lên cơn hội chứng tuổi dậy thì, ví dụ như Cố Phong Hòa.



Mấy cái hình tượng gì mà "hot boy lạnh lùng, anh chàng giỏi giang dịu dàng", "nam chính hoàn hảo" toàn là giả.



Ai cũng là con người, làm gì có ai hoàn mỹ? Những góc khuất đáng thất vọng phía sau hình tượng hoàn mỹ ấy, với tư cách người đọc, bạn có thể tự lấp đầy bằng trí tưởng tượng của mình. Nhưng với tư cách người trong cuộc, không phải nói là có thể bỏ qua thì sẽ bỏ qua được.



Nam chính trong truyện nói lạnh lùng thì lạnh lùng, nếu Cố Phong Hòa mà cũng trưng cái mặt lạnh tanh, hất cằm nhìn người khác thì xem tôi có thèm để ý đến anh không? Dù có đẹp trai đến mấy cũng không được!



Nói học giỏi là học giỏi, kiểu gì cũng giải quyết đề bài dễ như trở bàn tay. Thế giới thực thì dù có là người học giỏi thật, chẳng lẽ không có lúc vò đầu bứt tai vì một bài toán sao?



Chu Chu cứ thế mắng từ một người lan sang cả đám đàn ông trên đời.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mắng đến dưới ký túc xá mới xem như xả hết cơn giận, tỉnh táo hơn chút.



Cô ấy lờ đờ nói: "A, làm phiền buổi hẹn hò của hai người rồi, ngại quá nha." rồi kéo tay tôi và Cố Phong Hòa đặt vào nhau, giọng nói mơ hồ: "Hai người tiếp tục đi, tớ lên lầu trước, đừng để ý đến tớ…"



Nói xong, cô ấy lảo đảo quẹt thẻ lên lầu, từ xa vẫn còn nghe được giọng cô ấy vọng lại: "Đừng để ý đến tớ nha…"



Tôi và Cố Phong Hòa nhìn nhau vài giây, đồng loạt giật tay lại như bị điện giật.



Không ai lên tiếng, không khí chợt trở nên yên ắng.



Biểu cảm trên mặt anh thay đổi vài lần, cuối cùng mở miệng với vẻ kỳ lạ: "Trước đây các em cũng từng mắng tôi như thế này à?"



Mắng Lý Dạng đã quá hăng say nên tôi quên mất bên cạnh còn có Cố Phong Hòa.



Tôi cứng người, hơi áy náy gật đầu.



cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Nói một cách lý trí, anh thật sự không đáng phải chịu trận mắng hôm đó.



Cố Phong Hòa như bị đả kích, anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Thư Quyến, tôi không phải Lý Dạng, tôi chưa bao giờ lừa em, em thật không biết lý lẽ."



"Anh nói dối." Tôi nhìn thẳng vào anh.



Anh sững người, chớp mắt: "Tôi nói dối lúc nào?"



"Mùa thu năm kia, rõ ràng anh bị bệnh phải vào viện, tại sao lại lừa tôi là thầy tạm đổi lịch nên không thể đi chơi sinh nhật cùng tôi?"



"Tôi không… Quyến Quyến, tôi…"



"Chia tay rồi còn nói đạo lý gì! Mắng anh cần đạo lý chắc?"



Cố Phong Hòa chưa nói xong, giọng của Chu Chu đột nhiên vọng xuống từ phía trên.



Cô ấy dựa người vào máy quẹt thẻ, tức giận bất bình: "Đàn ông chẳng có ai tốt cả! Quyến Quyến, cứng rắn lên, đừng để tớ khinh thường cậu!"







Bầu không khí lập tức đông cứng.



"Không phải cậu lên lầu rồi à?" Tôi ôm trán nhìn cô ấy.



Cô ấy giơ ngón tay thon dài, chỉ vào Cố Phong Hòa: "Chị em đến tiếp sức cho cậu! Đừng để tên đàn ông thối tha này dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt cậu! Đừng hồ đồ, Quyến Quyến!"



"Đúng đúng, tớ hồ đồ rồi, tớ đưa cậu lên trước đã." Tôi quẹt thẻ vào tòa nhà, đỡ lấy nửa thân trên đang đổ ra ngoài của cô ấy, vừa vẫy tay chào tạm biệt Cố Phong Hòa, vừa dỗ dành cô bạn đang say bí tỉ.



Mặt Cố Phong Hòa lúc xanh, lúc trắng, lúc đen, cuối cùng anh mím môi, chẳng nói lời nào, bực bội đứng yên nhìn tôi dìu Chu Chu rời đi.



9



Hôm sau, Chu Chu tỉnh táo lại, không hề thất thần như tôi tưởng, ngược lại tinh thần sáng láng, vẫn trang điểm xinh đẹp như mọi khi.



Theo lời cô ấy, trời sinh cô ấy bạc tình, chỉ có người khác yêu cô ấy đến c.h.ế.t đi sống lại chứ cô ấy chưa bao giờ nếm trải cảm giác đau lòng vì đàn ông.



Tuyệt vời.



Chu Chu tuyệt đối là người nhìn nhận tình yêu thoáng nhất mà tôi từng gặp.