Đăng bài lên tường confession tìm mấy lần vẫn không thấy.
Lần đầu tiên rung động trong đời vậy mà chưa đánh đã bại, tôi thật sự rất buồn.
Nhưng may mà tôi lại gặp được cô ấy.
Khi ấy tôi bị đàn anh dụ dỗ vào một câu lạc bộ, mà cô ấy cũng ở đó!
Mặc dù sau này tôi chẳng tham gia được bao nhiêu nhưng năm mươi tệ hội phí đó tiêu rất đáng!
Tôi cảm thấy tiêu chuẩn chọn người yêu của Quyến Quyến có hơi hời hợt, tôi còn chưa theo đuổi được bao nhiêu mà cô ấy đã đồng ý rồi.
Liệu có phải nếu đổi thành người khác, cô ấy cũng sẽ đồng ý không?
Nhưng nếu người đó là tôi thì hời hợt cũng được.
Tôi muốn ở bên cô ấy mãi mãi, muốn cưới cô ấy, thậm chí đã vạch sẵn kế hoạch bao giờ gặp phụ huynh, bao giờ đăng ký kết hôn, bao giờ sinh con.
Tôi nói những điều này với Quyến Quyến nhưng cô ấy không trả lời, chỉ nói cứ đi từng bước một, đừng nghĩ quá xa.
Cuối cùng, vẫn là tôi quá ngây thơ.
Khi nhiệt tình của tình yêu dần lắng xuống, tôi vẫn mong đợi vào tương lai của chúng tôi nhưng cũng không dám hy vọng quá nhiều.
Tôi tưởng rằng sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ cùng ở một nơi, sẽ thuê một căn nhà để sống chung.
Nhưng cô ấy lại nói, trước năm ba mươi tuổi, cô ấy muốn tự mình cố gắng để trả nổi tiền đặt cọc mua nhà.
Khi nói những lời này, mắt cô ấy sáng lấp lánh, tràn đầy sức sống và hoài bão.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi gượng cười, đè nén vị đắng trong lòng, gật đầu với cô ấy:
"Quyến Quyến của anh, đương nhiên có thể làm được."
Các bạn à, Quyến Quyến có suy nghĩ kiên định và đầy tự tin về tương lai, tôi thật lòng vui mừng cho cô ấy.
Mà lý do tôi thấy buồn không phải vì cô ấy không tốt mà là vì dường như cô ấy chưa từng nghĩ đến việc đưa tôi vào kế hoạch tương lai của mình.
Nhưng tôi lại muốn ở bên cô ấy cả đời.
Liệu có phải... Cô ấy không còn thích tôi nữa hay không?
Rồi sau đó, tôi hoảng hốt nhận ra chính mình cũng không còn cảm xúc mãnh liệt như trước.
Có lúc nhắn tin WeChat, rõ ràng chẳng có gì để nói nhưng để tránh cuộc trò chuyện rơi vào im lặng, cả hai lại miễn cưỡng chia sẻ mấy chuyện vụn vặt không quan trọng.
Đối phương cũng miễn cưỡng đáp lời vài câu.
Không còn là sự háo hức muốn chia sẻ tự nhiên, không còn là những câu trả lời ngọt ngào xuất phát từ trái tim.
Chúng tôi đều mệt mỏi nhưng dường như chẳng ai muốn buông tay.
Mùa thu năm đó là sinh nhật cô ấy, tôi bị sốt, viêm amidan, thật sự không thể đi cùng cô ấy được. Tôi nghĩ thế này, mình như vậy thì thôi đừng phá hỏng tâm trạng của cô ấy nữa... mà cũng không biết cô ấy có lo cho tôi không? Tôi cũng chẳng đủ tự tin để chắc chắn rằng cô ấy sẽ lo lắng.
Tôi lừa cô ấy, nói rằng giáo viên đổi lịch học, tôi không rảnh.
Các bạn à, đừng học theo tôi, tôi sai rồi.
Sau này khi quay lại, Quyến Quyến đã mắng tôi một trận té tát vì chuyện này.
Các bạn à, có chuyện gì thì phải nói rõ với nhau, đừng giấu giếm, đừng nghĩ rằng mình làm vậy là vì tốt cho đối phương, cũng đừng tự cảm động với chính mình.
Nghĩ mà xem, những nam nữ chính trong phim truyền hình mà các bạn ghét cay ghét đắng vì cái kiểu không chịu nói rõ ràng, có phải cũng giống hệt một "tôi tự cảm động" nào đó trong các bạn không?
Lạc đề rồi, quay lại chuyện chính: Chúng tôi chia tay thế nào.
Hôm đó, cô ấy mang bữa sáng đến cho tôi, tôi nhìn thấy đôi tay cô ấy bị đông lạnh đến đỏ bừng, đầu mũi cũng đỏ hồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi thật sự không nỡ.
Rõ ràng hai người không còn thích nhau đến vậy, sao cô ấy vẫn phải miễn cưỡng bản thân làm những điều này?
Buông tay đi, Cố Phong Hòa.
Đừng cố chấp nữa, Thư Quyến.
Chúng tôi chia tay. Không biết đây có được xem là chia tay không nhưng tóm lại là không còn liên lạc nữa.
"Cố Phong Hòa, em nghĩ chúng ta cần bình tĩnh lại."
Chúng tôi "bình tĩnh" suốt một năm.
Bạn cùng phòng của tôi, có người chia tay, có người quay lại còn tôi thì vẫn đang "bình tĩnh".
Nhưng tôi không muốn bình tĩnh nữa, tôi muốn bùng cháy.
Có một thằng bạn cùng phòng yêu bạn gái từ cấp ba, hai người học đại học khác trường nhưng vẫn ở cùng một thành phố, đến giờ vẫn bên nhau.
Có lần uống say, nó bảo nó với bạn gái chia tay rồi lại quay lại không biết bao nhiêu lần, giờ thì như vợ chồng già, thậm chí còn chẳng buồn cãi nhau nữa.
Nó nói giờ đây cả hai rất thoải mái, không còn lo lắng đối phương có yêu mình hay không, vì cả hai đều tin tưởng tuyệt đối vào tình cảm của nhau.
Có thể một tuần chẳng nói với nhau được mấy câu nhưng mỗi khi có chuyện cần nói, cuộc trò chuyện vẫn trôi chảy, vẫn thân mật và quen thuộc như trước.
Cái cô gái này, tôi đã bảo cô ấy rất hời hợt mà, thế mà lại đăng lên vòng bạn bè rằng ai tặng cô ấy một chiếc ô thì cô ấy sẽ yêu người đó.
Cái này mà cũng tùy tiện được à?! Cái này mà cũng tùy tiện được à?!
Được rồi, tôi đến đây! Tôi mang ô đến rồi! Mau yêu tôi đi!
Phần sau thế nào, chắc các bạn đọc chính văn cũng biết rồi.
Tóm lại, tôi và Thư Quyến đã quay lại với nhau.
Một năm lạnh nhạt giúp cả hai trưởng thành hơn, cũng nhìn rõ và củng cố thêm tình cảm của mình. Những hoài nghi, bất an ngây ngô thuở ban đầu, giờ đã tan biến trong lần tái hợp này.
Tôi không biết con đường này có thể đi bao xa, không biết sau này sẽ gặp phải những chông gai gì, không biết liệu sau này tôi có cười nhạo sự ngây thơ, trẻ con hay ngốc nghếch của chính mình bây giờ không.
Thậm chí, tôi cũng chẳng thể chắc chắn rằng mình có thể mãi mãi nắm lấy tay cô ấy hay không.
Nhưng tôi mong chờ một ngày nào đó, vào một mùa xuân ấm áp, tôi vẫn ở bên cô ấy.
Lúc đó, chúng tôi không còn trẻ, trên mặt đã có nếp nhăn chẳng còn đẹp như bây giờ.
Rồi tất cả những chuyện từng xảy ra sẽ trở thành đề tài tám chuyện.
Cùng bạn bè nhắc lại những chuyện trong quãng thời gian tuổi trẻ bồng bột năm ấy, chúng tôi đã từng ngốc nghếch như thế nào.
- Hết -
👋💖 Phần bạn thân Chu Chu nè cả nhà:
“Ai mang ô đến cho tôi, tôi sẽ lập tức yêu người đó!”
Tôi chụp ảnh cơn mưa xối xả bên ngoài, tuyệt vọng đăng lên vòng bạn bè.
“Đợi đấy.”
Ui ui, là ai đáng yêu vậy trời! Tôi lập tức trả lời lại ba cái icon hôn gió.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lập tức hóa đá.
Vì người đó là Cố Phong Hòa, bạn trai cũ mà tôi đã chia tay hơn một năm trước.