Năm 2000, các trò chơi ở quán net không đa dạng như hai mươi năm sau.
Trần Phàm nhớ rõ những trò chơi hot nhất thời điểm này chỉ có vài cái, ⟨ MU Kỳ Tích ⟩, sau đó là ⟨ Truyền Kỳ ⟩ gây tiếng vang lớn, rồi đến ⟨ Mộng Ảo Tây Du ⟩ cùng CS, CF...
Kiếp trước ⟨ Truyền Kỳ ⟩ nổi đình đám, dẫn đến lậu server tràn lan, rất nhiều người dùng hack kiếm được một khoản lớn.
Trần Phàm đang cân nhắc, mình có nên dựa vào ưu thế người biết trước, kiếm một khoản từ game không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Phàm lại bác bỏ ý định này.
Thứ nhất, quán net của anh hiện tại đã bắt đầu không ngừng kiếm tiền cho anh rồi.
Chỉ tính riêng tháng trước đã thu về gần hai mươi vạn.
Tốc độ này tuyệt đối không thua kém gì so với việc dùng hack.
Hơn nữa hack là phạm pháp, Trần Phàm nhớ rõ hai năm nữa, trong nước còn có một đợt hành động Lợi Kiếm, chuyên môn trấn áp hack trên mạng, không ít studio đều gặp họa.
Vì vậy, Trần Phàm không cần thiết phải làm cái loại thủ đoạn kiếm tiền như nhảy múa trên đầu mũi d.a.o này.
Mình hoàn toàn có năng lực quang minh chính đại đứng kiếm tiền.
Tuy không hack được, nhưng mình có tiệm net Tinh Không, vẫn có thể nghĩ cách kiếm một khoản ngon lành từ game.
Hầu hết thời gian trên lớp, Trần Phàm đều đọc báo thời sự, hoặc là viết vẽ trên giấy, suy nghĩ bước khởi nghiệp tiếp theo.
La Văn Kiệt hay trêu Trần Phàm, cứ như ông chú làm công chức nhà cậu ta, bảo Trần Phàm có mùi ông già nồng nặc.
"Suốt ngày đọc báo, bộ cậu moi ra được vàng từ đó chắc."
Lúc này, Trần Phàm thường trợn mắt đáp trả.
"Cậu biết cái đếch gì. Trong này ẩn chứa cả một kho tài sản đấy."
"Rảnh thì đọc báo đi, có lợi cho cậu đấy."
La Văn Kiệt bĩu môi, "Rảnh này tôi thà đọc thêm hai trang truyện người lớn."
Bên khu ký túc xá kết bạn, sau đó Lý Kiều liên lạc riêng với Trần Phàm vài lần, nhưng đều bị Trần Phàm từ chối.
Lý Kiều biết thái độ của Trần Phàm, nên không tìm anh nữa.
Sau đó, Lưu Thiên Thiên lại liên lạc riêng với Trần Phàm vài lần, Trần Phàm vẫn từ chối.
Thế là Lưu Thiên Thiên cũng bỏ cuộc.
Không biết La Văn Kiệt dùng thủ đoạn gì, mà lại còn tán tỉnh được Lưu Thiên Thiên, xem ra hai người có khả năng thành đôi.
Vì chuyện này, La Văn Kiệt còn đặc biệt đi hỏi ý kiến Trần Phàm.
"Anh Phàm, nếu tôi và Lưu Thiên Thiên ở bên nhau, anh không để ý chứ?"
Trần Phàm tặng ngay cho cậu ta một ngón giữa.
"Cút xéo."
Hôm nay, tiệm net Tinh Không có một vị khách đặc biệt.
Là Đường Vân Na, bà chủ của Địa Cầu Thôn, hiện giờ là chủ nhà của Trần Phàm.
Trần Phàm nhận được tin liền chạy từ trường ra.
Khi gặp đối phương trong tiệm net, người phụ nữ này đang vẻ mặt kinh ngạc tham quan xung quanh.
"Chị Đường."
Trần Phàm cười chào hỏi.
Đường Vân Na nhìn Trần Phàm với vẻ mặt kỳ lạ.
"Thật lòng mà nói, lúc nãy tôi vừa bước vào còn tưởng mình đi nhầm chỗ."
"Tôi chưa từng thấy ai trang trí quán net như thế này cả."
Giọng của Đường Vân Na có chút chua chát.
"Sao rồi? Khai trương hơn một tháng, kiếm được tiền chưa?"
Trần Phàm cười, "Còn phải cảm ơn chị Đường đã cho em thuê một chỗ tốt như vậy."
Nghe vậy, vẻ mặt Đường Vân Na càng thêm khổ sở, thậm chí có chút hối hận.
Trần Phàm dẫn đối phương đến văn phòng trên lầu.
"Chị Đường tìm em có việc?"
Đường Vân Na ngập ngừng một chút, rồi gật đầu.
"Trần Phàm, cậu có hứng thú mua lại căn nhà này không?"
"Hả?"
Trần Phàm ngẩn người.
Đường Vân Na tiếp tục nói.
"Trước khi đến đây, tôi vẫn còn do dự, không biết cậu có đủ khả năng mua lại cái tiệm này không."
"Nhưng xem ra, trước đây là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."
"Quán net bây giờ được cậu quản lý rất tốt, chắc chắn cậu có tiền để mua lại nó."
Trần Phàm có chút tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Chị Đường, chị thật sự định bán căn nhà này sao?"
"Nếu không bán thì mỗi tháng vẫn có tiền thuê, hơn nữa giữ lại vài năm, với vị trí này, chắc chắn sẽ tăng giá."
Nghe Trần Phàm nói vậy, Đường Vân Na hít sâu một hơi.
"Cậu chịu nói vậy, chị nghe thấy trong lòng cũng ấm áp."
"Trần Phàm, cậu cũng không phải người ngoài, chị không giấu cậu, nếu có thể, đương nhiên chị không muốn bán nó đi."
"Nhưng hiện tại, chị rất cần số tiền này."
Trần Phàm đáp lời.
"Chị... chồng chị vẫn còn chơi bạc sao?"
Vẻ mặt Đường Vân Na thoáng chút khó xử.
"Đúng vậy."
"Nhưng số tiền này chị không định dùng để trả nợ cờ b.ạ.c cho anh ta."
"Tuần trước tụi chị ly hôn rồi, hiện đang làm thủ tục phân chia tài sản."
"Một gia đình êm ấm bị anh ta phá tan hoang rồi."
Ánh mắt Đường Vân Na lộ vẻ giận dữ và tuyệt vọng.
"Căn nhà này là do nhà mẹ chị để lại, tuyệt đối không thể giao cho anh ta."
"Vậy nên, nếu cậu đồng ý, chị sẽ bán căn nhà này cho cậu, chị định cầm tiền rời khỏi Vân Hải."
Đường Vân Na thất thần thở dài.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
"Với nơi này, chị không còn gì để lưu luyến, cả đời này cũng không muốn quay lại nữa."
Trần Phàm nhìn đối phương, trong lòng thở dài.
"Nếu chị Đường đã quyết định, cửa hàng này em có thể mua lại."
Đường Vân Na mừng rỡ.
"Thật tốt quá."
"Nếu được, chị hy vọng cậu có thể trả tiền mặt cho chị. Càng nhanh càng tốt."
Trần Phàm hỏi: "Không biết chị định bán với giá bao nhiêu?"
Đường Vân Na rõ ràng đã lên kế hoạch trước khi đến, nên không cần suy nghĩ nhiều.
"Đã cậu gọi tôi một tiếng chị, chị đây sẽ không hố cậu."
"Giá nhà ở khu phố này hiện tại khoảng hai ngàn mốt tệ một mét vuông."
"Chị tính hai ngàn tệ một mét vuông bán cho cậu, căn nhà này tổng cộng một trăm năm mươi tư mét vuông, tính tròn một trăm năm mươi mét vuông, tổng cộng ba mươi vạn."
Thấy Trần Phàm định mở miệng, Đường Vân Na giơ tay ngăn lại.
"Cậu đừng vội, chị cho cậu ưu đãi là có điều kiện."
"Chị hy vọng cậu có thể trả tiền và ký hợp đồng càng sớm càng tốt."
"Chị phải giải quyết xong chuyện ở đây ngay lập tức, nếu không bị chồng cũ phát hiện thì mọi chuyện sẽ khó giải quyết."
Trần Phàm thở dài một tiếng.
"Nếu chị đã nói đến nước này rồi, vậy được thôi."
"Chị mang hợp đồng theo chưa? Chúng ta có thể ký ngay bây giờ."
Đường Vân Na hơi ngẩn người.
"Cậu... không cần chuẩn bị tiền mặt sao? Chị cần là trả toàn bộ tiền mặt đấy."
Trần Phàm cười.
"Ký xong hợp đồng, lát nữa chị đi ngân hàng với em rút tiền."
Nghe vậy, Đường Vân Na nhìn Trần Phàm thật sâu.
Cô ta nhớ rất rõ, khi trước Trần Phàm muốn thuê lại Địa Cầu Thôn, riêng việc xoay tiền đã mất cả nửa tháng trời.
Vậy mà mới hơn một tháng không gặp.
Ba mươi vạn tiền mặt nói có là có ngay.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ Trần Phàm đã kiếm được tiền.
Mở cửa một tháng, người ta đã kiếm lại được số tiền bỏ ra để sang nhượng quán net rồi.
Trong lòng Đường Vân Na thoáng có chút hối hận.
Hối hận vì đã đánh mất con gà đẻ trứng vàng.
Nhưng vẻ hối hận cũng chỉ thoáng qua.
Bởi vì cô ta hiểu rõ hơn ai hết, quán net trong tay mình mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền.
Suy cho cùng, vẫn là do Trần Phàm có năng lực.
Đường Vân Na lấy hợp đồng từ trong túi ra, hai người ký tên điểm chỉ.
Sau đó xuống lầu, cùng nhau đi về phía ngân hàng gần đó.