Trên phố thương mại đối diện Đại học Vân Hải có phòng giao dịch ngân hàng.
Vì không hẹn trước, Trần Phàm đành phải chạy hai phòng giao dịch, mỗi nơi rút mười lăm vạn.
Khi đưa chiếc cặp sách lớn đựng đầy tiền cho Đường Vân Na, cô ta vẫn còn có chút choáng váng.
Dường như mọi thứ có chút không chân thực.
Chỉ mới hơn một tháng trôi qua thôi mà.
Trần Phàm lại thực sự kiếm được nhiều tiền đến vậy.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Trần Phàm cười đáp: "Em phải cảm ơn chị mới đúng. Việc mua căn nhà này từ chị thực ra là em có lợi."
Đường Vân Na cúi đầu nhìn số tiền trên tay.
"Nếu là người khác, bán nhà cho họ, có lẽ chị sẽ hối hận."
"Nhưng với cậu... chị sẽ chúc mừng."
"Vì chị thấy cậu có năng lực, có giác quan kinh doanh, trời sinh đã là người kiếm tiền giỏi."
Đường Vân Na mỉm cười: "Chào tạm biệt, Trần Phàm. Hy vọng có cơ hội gặp lại."
"Có lẽ lần tới gặp, cậu đã trở thành một ông chủ lớn thực sự rồi."
"Tạm biệt."
Nói xong, Đường Vân Na vẫy tay, xách túi ra cửa bắt một chiếc taxi, biến mất trên đường phố.
Trần Phàm nhìn theo bóng dáng Đường Vân Na, không khỏi thở dài một tiếng.
Đời này mình tuyệt đối không được dính vào cờ bạc, một gia đình tốt đẹp lại bị phá tan hoang như vậy.
"Trần tiên sinh, Trần tiên sinh xin dừng bước..."
Vừa định rời đi, nữ nhân viên vừa giúp mình làm thủ tục chạy ra gọi Trần Phàm lại.
Trần Phàm nghi hoặc quay người.
"Còn có việc?"
Nữ nhân viên nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Trần tiên sinh, tiền gửi của ngài ở ngân hàng chúng tôi đã đạt điều kiện trở thành hội viên VIP, xin hỏi ngài có hứng thú trở thành hội viên VIP của chúng tôi không?"
Trần Phàm hiếu kỳ hỏi: "Hội viên VIP có quyền lợi gì?"
Cô gái cười giải thích: "Trở thành hội viên VIP có thể có quyền hạn cao hơn, ngài có thể có hạn mức rút tiền cao hơn, và dịch vụ cao cấp hơn."
"Lần sau rút tiền ngài không cần xếp hàng, có thể đi thẳng cửa VIP."
"Đồng thời chúng tôi sẽ có nhân viên chuyên trách tiếp đón, giúp ngài làm mọi thủ tục."
Trần Phàm nghĩ một lát, "Hôm nay tôi còn có việc, lần sau đến làm vậy."
Cô gái có chút không cam tâm.
"Vậy lần sau ngài đến có thể liên hệ với tôi không?"
Trần Phàm hiểu rõ việc làm thủ tục VIP chắc chắn có phần trăm hoa hồng cho nhân viên này.
Ánh mắt liếc qua bảng tên trước n.g.ự.c đối phương.
"Chu Tú Na."
Trần Phàm ghi nhớ cái tên này, gật đầu.
"Lần sau đến tôi sẽ tìm cô."
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Nữ nhân viên vội vàng gật đầu cảm tạ, Trần Phàm vẫy tay rồi rời khỏi phòng giao dịch.
Trở lại văn phòng của tiệm net Tinh Không, Trần Phàm đặt hợp đồng vào ngăn kéo.
Vài ngày nữa, sau khi hoàn tất thủ tục sang tên và nhận được giấy chứng nhận quyền sở hữu, anh sẽ chính thức trở thành người có nhà.
Tuy là cửa hàng mặt phố, không phải nhà ở thương mại, nhưng đây vẫn là bất động sản đầu tiên mà Trần Phàm sở hữu.
Tốc độ này so với kiếp trước, nhanh hơn ít nhất mười năm.
Chỉ tiếc là niềm vui này tạm thời không thể chia sẻ với người khác.
Ngồi trong văn phòng, Trần Phàm tính toán tài sản hiện tại của mình.
Một căn nhà, diện tích khoảng 150 mét vuông.
Tiền thu mua Vạn Võng đã được chuyển đầy đủ, vừa tiêu 300.000 tệ mua nhà, tài khoản cá nhân của Trần Phàm hiện còn hơn 4,6 triệu tệ.
Với số tiền này, ở Vân Hải, Trần Phàm chắc chắn là một người giàu có thực sự.
Nhưng không thể để nhiều tiền như vậy nằm im trong tài khoản ngân hàng để ăn lãi được.
Suy đi tính lại, Trần Phàm quyết định mở thêm một tiệm net nữa.
Thứ nhất, tiệm hiện tại gần như lúc nào cũng đông nghịt khách, hoạt động hết công suất.
Thứ hai, bây giờ không giống như hai mươi năm sau, ngành net sa sút, sống dở c.h.ế.t dở.
Thời đại này mà mở tiệm net, chỉ cần có năng lực mở được, cơ bản tương đương với có thêm một cây hái ra tiền, chắc chắn sinh lời.
Trần Phàm tính toán một chút.
Ở khu đất tốt mua hoặc thuê một cửa hàng mặt phố, mở một tiệm net quy mô cỡ Tinh Không.
Cần mua máy tính mới, cộng thêm chi phí trang trí, điện nước, khoảng một triệu là đủ.
Nếu theo tốc độ kiếm tiền hiện tại của Tinh Không, khoảng nửa năm là có thể thu hồi vốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tỷ lệ hoàn vốn đầu tư này, tuyệt đối đáng giá.
Nói làm là làm, Trần Phàm khóa ngăn kéo, chuẩn bị ra ngoài tìm địa điểm mở tiệm.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Vừa ra khỏi văn phòng, liền đụng phải một người quen.
"Lão tứ?"
La Văn Kiệt ngạc nhiên nhìn Trần Phàm, ánh mắt liếc qua văn phòng phía sau Trần Phàm.
"Cậu... sao lại từ đây ra?"
Trần Phàm cười khổ, quả nhiên vẫn bị phát hiện rồi.
"Cậu quen biết ông chủ của quán net này?"
Trần Phàm lắc đầu, nghĩ một lát rồi quyết định không giấu giếm nữa.
Dù sao La Văn Kiệt không phải người ngoài, là bạn cùng phòng của mình.
Nếu mình nói dối, sau này bị vạch trần thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm anh em.
Cho nên Trần Phàm quyết định nói thật.
"Cậu đến đây chơi net à?"
"Đúng vậy, dạo này tôi ở đây suốt."
La Văn Kiệt liếc nhìn văn phòng phía sau Trần Phàm, muốn nói lại thôi.
Trần Phàm cười, "Lão nhị, cùng về ký túc xá không?"
La Văn Kiệt ngẩn người, nhận ra Trần Phàm có chuyện muốn nói với mình.
"Cậu đợi chút, tôi đi thanh toán rồi xuống máy."
Trên đường về, La Văn Kiệt ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Lão tứ, có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì không?"
Trần Phàm cười, "Quán net Tinh Không là do tôi mở."
"Cậu... Hả?"
Vẻ mặt La Văn Kiệt đột ngột sững lại, kinh ngạc nhìn Trần Phàm.
"Cậu... Cậu nói gì cơ?"
"Quán net Tinh Không là cậu mở á?"
Ánh mắt La Văn Kiệt như muốn nói, "Cậu đang đùa tôi đấy à?"
Trần Phàm lại gật đầu.
"Không sai, là tôi mở đấy."
La Văn Kiệt đột nhiên kích động.
"Cậu... lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
"Trước kia nghỉ hè tôi tự kiếm được chút vốn, sau đó thấy tin tức sang nhượng Địa Cầu Thôn, liền gom góp một ít, thuê lại cái quán net này."
La Văn Kiệt vẫn có chút không dám tin.
"Cậu làm gì mà kiếm được nhiều tiền vậy? Đi cướp ngân hàng à?"
Trần Phàm cười, "Làm một dự án nhỏ thôi, dù sao nói cậu cũng không hiểu, cậu chỉ cần biết quán net này là của tôi là được."
Quả nhiên, trọng tâm của La Văn Kiệt đều dồn vào quán net.
Nhìn chằm chằm Trần Phàm hai giây, đột nhiên kích động chửi tục.
"Đệt mợ!"
"Lão tứ, không đúng, Phàm ca, từ hôm nay tôi sẽ gọi cậu là Phàm ca."
"Cậu cũng quá không có nghĩa khí rồi. Chuyện này mà cũng giấu anh em."
"Ông đây chơi net ở đây gần cả tháng trời rồi, cậu giấu kỹ thật đấy."
"Mẹ nó, bồi thường! Nhất định phải bồi thường cho tôi."
La Văn Kiệt cười mắng: "Sau này ông đây mà ra đây net thì phải giảm giá 50%, không thì ông đây phản bội sang quán khác ngay."
Trần Phàm cười: "Không thành vấn đề."
"Sau này cậu ra đây net, miễn phí trọn đời. Cậu muốn chơi bao lâu thì chơi."
"Thật á?"
La Văn Kiệt trợn tròn mắt, thấy Trần Phàm không giống đang đùa, lập tức hưng phấn vỗ vai Trần Phàm.
"Được đấy! Quả nhiên là anh em tốt."
Trần Phàm cười cười: "Cậu đừng vội mừng. Tôi đâu có tùy tiện cho cậu ưu đãi."
"Sau này tôi có thể không thường xuyên ở quán, cậu phải giúp tôi để ý, có bất cứ chuyện gì đều phải báo cho tôi ngay."
Ánh mắt La Văn Kiệt sáng lên.
"Má, thế chẳng phải là trông quán à?"
"Cậu bảo ông đây trông quán miễn phí cho cậu á? Không được không được. Phải trả lương cho ông đây. Không thì ông đây không làm."
Trần Phàm cười hì hì hỏi: "Trả lương, không vấn đề gì, cậu nói xem trả bao nhiêu thì hợp lý?"
La Văn Kiệt cười lắc đầu.
"Thôi bỏ đi, như thế chẳng phải là ông đây thành người làm thuê cho cậu thật à."
"Yên tâm đi. Sau này cho tôi miễn phí net là được, anh em giúp cậu trông nom quán, tuyệt đối không để bọn đàn em lừa gạt."
"Lão nhị làm việc, cứ yên tâm."