Từ Thu Từ đứng trong đại sảnh giao dịch của ngân hàng, sắc mặt hơi ửng đỏ.
Vốn chỉ đến làm thủ tục, lấy số đợi hơn mười phút mới đến lượt.
Ai ngờ bị một đôi tình nhân chen ngang.
Từ Thu Từ tranh luận với họ, nhưng đôi tình nhân kia lại hùng hồn biện minh, không hề thấy xấu hổ.
Điều này khiến Từ Thu Từ rất tức giận, liền cãi nhau với họ mấy câu.
"Trùng hợp vậy."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Từ Thu Từ quay đầu lại, thấy Trần Phàm đang đứng sau lưng.
Từ Thu Từ khựng lại một chút, chợt cảm thấy hơi ngại ngùng.
Vừa rồi mình cãi nhau với người khác, không biết có bị cậu ấy nhìn thấy không.
"Sao cậu lại ở đây?"
Trần Phàm cười đáp: "Vừa hay có chút việc cần giải quyết."
Khuôn mặt xinh xắn của Từ Thu Từ ửng hồng, có chút bối rối.
Trần Phàm chủ động hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Từ Thu Từ hơi ngượng ngùng, không biết mở lời thế nào.
Chu Tú Na rất tinh ý, chủ động hỏi bảo vệ bên cạnh xem đã xảy ra chuyện gì.
Bảo vệ liền kể lại sự tình.
Nghe xong, Chu Tú Na cười nói với cặp tình nhân kia.
"Hai vị, xin lỗi, phòng giao dịch của chúng tôi cần lấy số thứ tự để làm thủ tục."
Cô gái kia hừ lạnh một tiếng.
"Chúng tôi có chen ngang đâu, vừa nãy ở đây gọi mấy lần rồi mà không ai lên nên chúng tôi mới tới."
Từ Thu Từ giải thích: "Tôi vừa đi vệ sinh, lúc ra thì cửa sổ này vẫn chưa gọi số, tôi nói đến lượt mình rồi, nhưng họ không chịu."
Ra là chuyện như vậy.
Trần Phàm quay đầu nhìn Chu Tú Na.
"Chuyện này, ngân hàng các cô định xử lý thế nào?"
Chu Tú Na ngược lại không hề hoảng loạn, tươi cười nói với đôi tình nhân kia.
"Hai vị, xin hỏi số tiếp theo có phải là của hai người không?"
Cô gái kia đưa số của mình ra cho mọi người xem.
"Vậy mời hai vị làm thủ tục trước đi, đừng làm ảnh hưởng đến khách hàng phía sau."
Nghe vậy, cô gái kia hừ lạnh một tiếng với Từ Thu Từ, đắc ý đi về phía quầy.
Từ Thu Từ vừa định mở miệng, Chu Tú Na lại cười nói.
"Mời cô đi theo tôi, tôi sẽ giúp cô làm thủ tục ngay bây giờ."
Từ Thu Từ nhìn Trần Phàm, thấy anh cười gật đầu, cô mới do dự một chút rồi đi theo.
Chu Tú Na rất chuyên nghiệp, không trực tiếp xung đột với khách hàng, chỉ một vài động tác đơn giản đã giải quyết xong một vụ tranh chấp.
Đợi làm xong thủ tục, Từ Thu Từ quay đầu lại thì thấy Trần Phàm vẫn đứng ở đại sảnh.
"Vừa nãy... cảm ơn."
Trần Phàm cười, "Cảm ơn em làm gì, em có làm gì đâu."
"Về trường không? Đi cùng nhau nhé?"
Từ Thu Từ gật đầu, bước ra khỏi đại sảnh, không nhịn được tò mò hỏi.
"Em quen nữ nhân viên kia à?"
Trần Phàm ngẫm nghĩ rồi đáp: "Coi như là quen."
Từ Thu Từ dường như muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
"À phải rồi, chân của chị không sao chứ?"
Nghe vậy, đôi má bầu bĩnh của Từ Thu Từ ửng hồng.
"Nghỉ ngơi gần nửa tháng, không còn gì đáng ngại nữa rồi."
Nói xong, cả hai rơi vào im lặng, bầu không khí có chút gượng gạo.
Suy cho cùng, Trần Phàm và Từ Thu Từ không thân thiết lắm, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Ờm..."
Từ Thu Từ ngập ngừng một chút rồi chủ động mở lời.
"Nghe nói buổi giao lưu của các cậu, có mấy cặp thành đôi vậy?"
Trần Phàm cười.
"Đúng vậy, phòng em có hai cặp."
"Nói ra thì chị cũng coi như là bà mối của họ đấy, lần sau em bảo họ mời chị một bữa ra trò."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Từ Thu Từ cười đáp: "Thôi đi. Chị cũng chẳng giúp được gì nhiều, chỉ là giúp các cậu làm cầu nối thôi mà."
Trần Phàm đùa: "Đợi đến khi họ thành thật, lúc kết hôn có thể gọi chị làm phù dâu."
Từ Thu Từ quay đầu nhìn sang, trêu chọc: "Còn cậu thì sao? Không có ai lọt vào mắt xanh à?"
Trần Phàm cười: "En không cần đâu, vì em có bạn gái rồi."
Từ Thu Từ khựng lại một chút, rồi nói:
"Cô gái ấy thật may mắn."
Trần Phàm cười lớn: "Gặp được cô ấy mới là may mắn lớn nhất của em."
Từ Thu Từ liếc nhìn Trần Phàm, không nói gì thêm.
Đi xuyên qua khuôn viên trường, Trần Phàm đưa Từ Thu Từ về tận ký túc xá nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi đi ngang qua khu ký túc xá nữ, không ít người đều chú ý đến cặp đôi này.
Khiến cho bao người phải kinh ngạc.
Nữ ma đầu cao lãnh của hội sinh viên lại có bạn trai rồi ư?
Chàng trai này là ai?
Vậy mà có thể hạ gục được nữ ma đầu?
Trong lúc nhất thời, không ít người đều âm thầm bàn tán xem Trần Phàm từ đâu chui ra.
Đối diện với ánh mắt kỳ lạ và những lời xì xào bàn tán xung quanh, Từ Thu Từ lại tỏ ra bình tĩnh, như thể đã quá quen thuộc.
Đến dưới lầu ký túc xá, cả hai cũng không nói gì nhiều.
"Vậy chị về trước đây."
Trần Phàm vẫy tay, hai người tạm biệt.
Nhưng rất nhanh, tin đồn khoa ngoại ngữ lan truyền rằng hoa khôi lạnh lùng đã bị một tân sinh viên năm nhất khoa khác cưa đổ.
Đối mặt với những lời đồn đại này, Từ Thu Từ chỉ cười trừ, không giải thích cũng không biện minh.
Về đến phòng ngủ, mọi người vừa hay đều có mặt.
Ngô Địch đang giặt quần áo, Mã Tiểu Soái ngoài ban công gọi điện thoại, La Văn Kiệt cùng Tôn Hạo, Hàn Húc thì vây quanh máy tính của Mã Tiểu Soái chơi game.
Trần Phàm vừa xỏ dép vào thì có tiếng gõ cửa, một nam sinh xách theo một túi táo cười hì hì bước vào.
Là Cao Ba, chính là cái gã tranh chức lớp trưởng với Ngô Địch lần này.
"Mọi người đều ở cả à."
"Lão Ngô, vừa hay cậu cũng ở đây, tôi đang định tìm cậu đây."
Ngô Địch giũ giũ bọt xà phòng trên tay, ngẩng đầu nhìn sang.
"Chuyện gì?"
"Hì hì, có chút chuyện muốn nói với cậu."
Cao Ba đưa túi táo trong tay cho Trần Phàm.
"Mua chút hoa quả, mọi người chia nhau đi."
Trần Phàm cười nói.
"Khách sáo quá rồi."
"Ha ha, không phải thứ gì quý giá đâu, mọi người cứ tự nhiên ăn nhé, sau này không đủ tôi lại mua."
Nói xong nhét túi táo vào lòng Trần Phàm, rồi nháy mắt với Ngô Địch.
"Hai ta ra ngoài nói chuyện chút nhé?"
Ngô Địch lau tay, cùng đối phương đi ra ngoài.
Trần Phàm đặt táo lên bàn học, tò mò hỏi.
"Gã đến đây làm gì?"
"Khai giảng lâu như vậy rồi, hình như Cao Ba chưa từng đến phòng ngủ chúng ta chơi thì phải?"
"Hôm nay sao lại khách khí thế này?"
Mã Tiểu Soái vừa nghe điện thoại xong đi vào, trực tiếp lẩm bẩm.
"Còn có thể làm gì, chẳng phải chuyện tranh chức lớp trưởng."
"Thằng cha này chắc cảm thấy không đấu lại Ngô Địch, chuẩn bị đi đường khác."
Trần Phàm trợn tròn mắt.
"Gã muốn để lão đại chủ động rút lui? Nằm mơ à?"
La Văn Kiệt cười hì hì, "Không thì bảo người ta ngây thơ làm gì."
"Nhìn xem giỏ hoa quả nó mang kìa, đúng sáu quả táo, không hơn không kém."
"Cứ như ai thèm ăn táo của nó ấy."
Trần Phàm lắc đầu, cạn lời.
La Văn Kiệt nói đúng, thằng cha này đúng là ngây thơ thật.
Đúng lúc này, La Văn Kiệt đẩy bàn phím cho Hàn Húc bên cạnh, đứng dậy đi đến chỗ Trần Phàm.
"Quán net bên kia xảy ra chuyện rồi."
Trần Phàm ngẩn người, liếc mắt nhìn ra ban công.
La Văn Kiệt hiểu ý, lập tức đi theo Trần Phàm ra ban công.
"Nói đi, có chuyện gì?"
La Văn Kiệt châm một điếu thuốc, nhả ra một vòng khói.
"Sáng nay có người ném mấy túi rác trước cửa tiệm net."
Trần Phàm nhíu mày: "Chỉ vậy thôi? Cậu chắc là cố ý?"
La Văn Kiệt gật đầu.
"Chắc chắn."
"Hôm qua cũng có rác rồi, lúc đó tôi tưởng ai vô ý đánh rơi, ai ngờ hôm nay lại bị."
"Hơn nữa còn ném thẳng vào cửa, bẩn hết cả, nhìn là biết có kẻ cố tình gây sự."
Trần Phàm lập tức nhíu mày.
"Kiểm tra camera chưa? Ai làm?"
…
Editor: Trước đó e nhầm Ngô Địch là lớp trưởng, hóa ra thằng cha này là trưởng phòng (phòng ký túc xá 6 người) chứ không phải lớp trưởng của lớp kinh tế nào đó... Chán tác giả ghê, viết k rõ ràng gì hết.