Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 80: Thành công làm lớp trưởng



 

La Văn Kiệt ngậm điếu thuốc, ngoái đầu nhìn xung quanh, thấy không ai để ý mới nhỏ giọng nói.

"Rõ ràng đối phương đã chuẩn bị trước, ném rác ở góc khuất camera."

"Camera chỉ quay được một người cúi gằm mặt ném rác, không thấy rõ mặt mũi."

"Nhưng mà... tôi có đối tượng nghi ngờ."

Trần Phàm nhìn La Văn Kiệt.

"Nói thử xem cậu nghĩ gì."

La Văn Kiệt nhếch mép cười: "Đơn giản thôi, tôi nghĩ mấy ông chủ tiệm net gần đây giở trò."

Trần Phàm nhíu mày.

"Ý cậu là đối thủ cạnh tranh giở trò? Không cần thiết chứ?"

La Văn Kiệt bật cười.

"Phàm ca, không phải em nói anh, anh cũng ngây thơ quá đấy."

"Thương trường là chiến trường, anh nghĩ ai trên con phố này cũng hoan nghênh quán net của anh chắc?"

Trần Phàm lắc đầu.

 

"Nhưng mà sinh viên đại học quanh đây rất nhiều, dù quán của tôi có chia bớt khách thì cũng đâu ảnh hưởng đến họ?"

La Văn Kiệt cười khẩy.

"Xem ra cậu nên đi mấy quán net khác xem sao."

"Nói không ảnh hưởng đến việc làm ăn của người ta là không thể."

"Mấy quán net trước đây lúc nào cũng kín bảy tám phần, giờ chỉ còn năm sáu phần."

"Quán Tinh Không của cậu trang trí đẹp quá, vừa khai trương đã làm hư vị giác của mọi người rồi."

"Mấy sinh viên thà xếp hàng ở Tinh Không còn hơn vào mấy quán net gần đó."

 

"Từ khi quán net Tinh Không của cậu mở cửa, danh tiếng của mấy quán xung quanh tụt dốc không phanh."

"Nếu cậu là chủ quán net, cậu có chịu được việc danh tiếng quán mình cứ tuột dốc mãi không?"

Trần Phàm im lặng.

Phải thừa nhận La Văn Kiệt phân tích rất có lý.

Nhưng chỉ dựa vào điều này mà kết luận là do ông chủ quán net làm thì có phần võ đoán quá.

La Văn Kiệt cười lạnh một tiếng.

"Ngoài bọn họ ra, cậu còn có thù oán trực tiếp với ai khác sao?"

Trần Phàm lắc đầu, không còn.

Trong số những người thân cận, chỉ có La Văn Kiệt biết anh là ông chủ của Tinh Không net cafe, ngay cả bạn gái Tô Nhược Sơ cũng không biết.

Cho dù có thù oán với anh, đối phương cũng không thể nghĩ đến việc ra tay với Tinh Không net cafe.

 

Cho nên, Trần Phàm cho rằng phân tích của La Văn Kiệt rất có khả năng là sự thật.

"Trước đừng làm lớn chuyện, hai ngày này tôi sẽ cho người mua một lô camera giám sát, sau khi lắp đặt xong, cậu giúp ta tìm ra người đó."

La Văn Kiệt nhún vai.

"Yên tâm, chuyện này tôi rành lắm."

Hai người từ ban công trở về phòng ngủ, Mã Tiểu Soái lẩm bẩm.

 

"Hai người ở ngoài đó nói chuyện gì vậy, thần thần bí bí."

La Văn Kiệt cười hề hề.

"Tôi nói với Phàm ca là tôi vừa mới tải mấy bộ phim mới nhất của cô Mutou."

"Chẳng lẽ cậu cũng có hứng thú à, hay để tôi gửi cho cậu hai bộ, lần sau cùng với Lâm Lâm nhà cậu nghiên cứu nhé?"

Mã Tiểu Soái nhổ một bãi nước bọt.

"Vẫn là giữ lại tự mình nghiên cứu đi."

Hàn Húc đang mải chơi game vội vàng giơ tay.

 

"Lão nhị, cho em cho em, em đến nghiên cứu."

Trần Phàm trêu chọc: "Xem kìa, một người thật thà như Hàn Húc cũng bị cậu làm hư rồi."

Vẻ mặt Hàn Húc ủy khuất: "Đừng nói bậy nha, tôi đều dùng con mắt phê phán để xem đấy."

Trần Phàm bật cười.

"Mọi người đều dùng con mắt phê phán để xem cả thôi, chỉ có Kiệt ca là nghiên cứu học tập từng khung hình."

La Văn Kiệt giơ ngón giữa về phía mấy người.

"Bảo tôi chứ, tôi ghét nhất là mấy người ăn no rồi chửi đầu bếp như các cậu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người ta là các thầy vất vả lắm mới làm ra được tác phẩm, mỗi lần các cậu tua nhanh vài phút là xem xong rồi, có chút tinh thần nghề nghiệp nào không hả?"

 

Nhắc đến cái này, Mã Tiểu Soái không khỏi cảm khái.

"Haizz, hồi bé tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, thấy tác phẩm của mấy thầy kia còn cảm thán, xinh đẹp thế này mà lại đóng loại phim này, tiếc thật."

"Giờ lớn rồi, trên đường gặp một em gái xinh đẹp, tôi lại nhịn không được nghĩ, xinh đẹp thế này, không đóng một bộ thì tiếc thật."

La Văn Kiệt bật cười: "Hắc, hóa ra là người cùng chí hướng."

Lúc này, Ngô Địch từ bên ngoài đi vào.

 

Trần Phàm hỏi: "Sao rồi? Hai người nói chuyện gì thế?"

Ngô Địch cười: "Cao Ba khuyên tôi bỏ cuộc tranh chức lớp trưởng."

"Gã nói nhất định phải có được vị trí này, còn hứa chỉ cần tôi rút lui, sau này trong lớp có chuyện gì tốt cũng sẽ có phần của tôi."

La Văn Kiệt cảm thán: "Cái cậu này ngây thơ như vậy mà lớn được đến giờ cũng không dễ dàng gì."

Ngô Địch cười đáp: "Vậy nên tôi từ chối thẳng luôn."

"Nếu là cạnh tranh công bằng, có thua gã tôi cũng không oán hận gì."

"Nhưng bảo tôi bỏ cuộc thì tôi không làm được."

 

Mã Tiểu Soái giơ ngón tay cái lên.

"Làm tốt lắm, với cái EQ của Cao Ba, nếu gã mà làm được lớp trưởng thì tôi xin trồng cây chuối ăn phân."

Trần Phàm cười: "Tiểu Soái lại định lừa ăn lừa uống rồi."

Mọi người cười ầm lên.

Sau khi Ngô Địch từ chối lời đề nghị của Cao Ba, Cao Ba liền sinh lòng oán hận với Ngô Địch.

Những ngày sau đó, trong lớp bắt đầu lan truyền những tin đồn không hay về Ngô Địch.

Nào là Ngô Địch phẩm hạnh không tốt, dùng tiền hối lộ bạn học, quá ích kỷ, lén lút nói xấu thầy phụ đạo...

Đối mặt với những lời đồn đại này, Ngô Địch chỉ cười cho qua.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Cậu ta biết đối phương đã hết chiêu, chỉ có thể dùng mấy trò vặt vãnh.

Buổi họp lớp cuối tuần cuối cùng cũng đến, cuộc tranh cử diễn ra theo đúng kế hoạch.

Thầy chủ nhiệm nói vài câu về thể lệ cuộc bầu cử rồi xuống tìm chỗ ngồi.

 

Người đầu tiên lên sân khấu là Cao Ba.

Tên này cố ý mặc một bộ vest trắng, trông rất lòe loẹt.

Gã hùng hồn diễn thuyết cả buổi, nhưng toàn là những lời sáo rỗng.

Rõ ràng là gã chép bài diễn văn từ đâu đó, lại còn chưa thuộc, nói năng lắp bắp.

Cao Ba xuống, Ngô Địch đứng lên bước lên bục.

Bài diễn thuyết của Ngô Địch gần gũi và dễ nghe hơn nhiều.

Đầu tiên, cậu ta nói với mọi người rằng mình đã tham gia hội sinh viên của trường. Nếu mọi người ủng hộ cậu ta làm lớp trưởng, cậu ta sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ mọi người với tư cách là người quản gia lớn của lớp.

 

Ngô Địch cũng đưa ra một số cam kết, chẳng hạn như sẽ cải thiện đời sống văn hóa của lớp trong học kỳ tới, mọi người có thể gọi cho cậu ta 24/24 nếu có bất cứ việc gì, v.v...

Từng biện pháp của Ngô Địch đều thực tế, hữu hình hữu ảnh, so với những lời sáo rỗng của Cao Ba thì hơn hẳn.

Ngô Địch vừa dứt lời, Trần Phàm liền nói với Mã Tiểu Soái đứng bên cạnh.

"Thắng bại đã định."

Quả nhiên, ngay sau đó, thầy chủ nhiệm lên đài tuyên bố bắt đầu bỏ phiếu.

Kết quả cuối cùng, 36 so với 9, Ngô Địch thắng áp đảo, thành công đắc cử chức lớp trưởng.

Về phía Cao Ba, ngoài mấy người bạn bè thân thiết, số phiếu còn lại đều là người cùng phòng bỏ cho.

Đối mặt với kết quả này, sắc mặt Cao Ba lập tức đen như đáy nồi.

 

Chưa đợi buổi họp lớp kết thúc, gã đã dẫn mấy người cùng phòng đứng dậy rời khỏi lớp.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng, sắc mặt có chút khó coi.

Ngô Địch vội vàng đứng lên giúp thầy xoa dịu bầu không khí ngại ngùng.

"Thầy à... Cao Ba chắc là ăn phải thứ gì đó không tốt, lát nữa em đại diện lớp đến thăm Cao Ba, mang cho cậu ấy ít thuốc..."

"Ha ha, chúng ta đừng bận tâm đến cậu ta, tiếp tục họp."

Thầy chủ nhiệm rất hài lòng với sự ứng biến của Ngô Địch.

"Các em tiếp tục họp."

Nhìn Cao Ba và đám bạn giận đùng đùng bỏ đi, Trần Phàm lắc đầu, cạn lời.

Với cái EQ này, làm lớp trưởng chắc có ma.