Hai tháng sau khai giảng, thời tiết đã vào thu.
Máy tính mới mà Trần Phàm mua đã được giao đến, việc trang trí cửa hàng net mới cũng gần xong, chỉ còn lại chút công đoạn cuối cùng.
Về cái tên cho quán net mới này, Trần Phàm đã sớm nghĩ kỹ.
Tên quán cũng đã gửi cho công ty làm biển hiệu GG, chỉ chờ dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, có biển là khai trương ngay.
Mặt khác, La Văn Kiệt làm việc rất chuyên nghiệp.
Sau khi Tinh Không Net Cafe lắp lại một loạt camera giám sát, đảm bảo không có góc chết, La Văn Kiệt đã canh giữ mấy ngày, cuối cùng cũng tìm ra được kẻ đứng sau ném rác.
Trần Phàm nhìn chằm chằm vào đoạn video, trên đó có thể thấy rõ một người trung niên đội mũ, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Gã này đi xe máy lén lút đi qua trước cửa Tinh Không Net Cafe, sau đó lấy từ trên xe hai túi rác, ném mạnh về phía cửa tiệm.
Hình ảnh tạm dừng.
La Văn Kiệt chỉ vào mặt người này trên màn hình.
"Có quen không?"
Trần Phàm lắc đầu.
Anh thật sự không quen.
Đây là lần đầu tiên anh thấy khuôn mặt này.
La Văn Kiệt khẽ cười một tiếng.
"Tôi giúp cậu điều tra rõ rồi, thằng cha này tên Trương Tiểu Quân, ở cái tiệm net Huy Đằng cạnh đây."
Trần Phàm ngẩn người.
"Tiệm net Huy Đằng? Cái ở đầu phố ấy á?"
"Đúng, chính là ông ta."
La Văn Kiệt rõ ràng đã chuẩn bị trước, trả lời rất chi tiết.
"Trước khi tiệm net Tinh Không của cậu khai trương, Huy Đằng luôn là tiệm net hot nhất con phố này."
"Kết quả tiệm cậu vừa mở, ảnh hưởng cực lớn đến việc làm ăn của đối phương."
"Nghe nói công suất sử dụng máy của Huy Đằng giờ chưa bằng nổi bảy phần mười so với trước kia."
Trần Phàm nhíu mày, "Chẳng lẽ không phải vì trước đây bọn họ thu phí trên mạng quá đắt à?"
La Văn Kiệt cười, "Đương nhiên cũng có nguyên nhân đó. Nhưng chủ yếu vẫn là do Tinh Không trang hoàng quá đẹp. Cướp hết khách của họ."
Trần Phàm cạn lời.
"Học sinh chọn chỗ nào để lên mạng là quyền tự do của họ chứ, tôi có bắt ép ai phải vào đây đâu."
"Chỉ vì chuyện này mà ném rác vào tiệm tôi? Đúng là hẹp hòi quá rồi."
La Văn Kiệt cười nói: "Đoạn đường sống của người ta chẳng khác nào g.i.ế.c cha g.i.ế.c mẹ, người ta chắc là muốn ném ít rác cho cậu ghê tởm, tiện thể xả giận thôi."
Trần Phàm trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
La Văn Kiệt không nhịn được hỏi: "Cậu định xử lý chuyện này thế nào?"
"Hay là ăn miếng trả miếng? Nếu cậu đồng ý, tối nay tôi có thể đến 'tặng' họ ít quà trước cửa tiệm net."
"Hay là chơi hẳn... phân?"
Trần Phàm liếc xéo La Văn Kiệt.
"Có hơi quá đáng không?"
"Chỉ vì chuyện nhỏ này, còn chưa đến mức xé toạc mặt nhau chứ?"
La Văn Kiệt cười khổ: "Anh Phàm, thương trường như chiến trường, cậu rộng lượng nhưng người ta chưa chắc đã nghĩ vậy."
"Loại người này phải cho hắn ta chút bài học, để hắn biết chúng ta không dễ bắt nạt, nếu không sau này hắn còn dám quấy rầy cậu."
"Có những kẻ như cóc ghẻ, không cắn nhưng lại làm người ta ghê tởm."
"Theo tôi thì chuyện này cậu cứ giao cho tôi làm, ăn miếng trả miếng..."
Trần Phàm vội ngắt lời La Văn Kiệt.
"Cậu đừng làm bậy, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm đã."
La Văn Kiệt thở dài một tiếng, cạn lời.
"Được thôi. Nhưng tôi vẫn khuyên cậu một câu, thương trường như chiến trường, không ác thì khó mà đứng vững."
Trần Phàm không nghe lời La Văn Kiệt, một mình đi thẳng đến tiệm net Huy Đằng.
"Tôi tìm ông chủ của các người."
Nhân viên lễ tân liếc Trần Phàm một cái, "Cậu là ai?"
"Tôi là ông chủ của tiệm net Tinh Không."
Ánh mắt của nhân viên lễ tân biến đổi, kinh ngạc nhìn Trần Phàm.
"Cậu chờ một chút."
Vội vàng nhấc điện thoại bàn lên gọi.
Sau khi cúp máy, nhân viên lễ tân mới nhìn Trần Phàm.
"Ông chủ ở trên lầu hai, cậu cứ lên thẳng là được."
"Cảm ơn."
Trần Phàm gật đầu, bước lên cầu thang.
Nhân viên lễ tân nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Phàm, vẻ mặt không thể tin được.
"Ông chủ của Tinh Không lại còn trẻ hơn cả mình?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên lầu hai, Trần Phàm liếc mắt đã thấy Trương Tiểu Quân đang ngồi trên sofa giả bộ pha trà.
"Cậu là ông chủ của tiệm net Tinh Không?"
Trương Tiểu Quân có chút bất ngờ, rõ ràng bị vẻ trẻ trung của Trần Phàm làm cho giật mình.
Trần Phàm gật đầu.
"Là tôi."
Trương Tiểu Quân giơ tay chỉ vào ghế sofa đối diện.
"Ngồi đi."
Trần Phàm đi tới ngồi xuống.
Ánh mắt Trương Tiểu Quân đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới, đầy vẻ dò xét.
"Là cậu đã thâu tóm Địa Cầu Thôn từ tay Đường Vân Na?"
Trần Phàm gật đầu lần nữa.
"Không sai."
"Không ngờ tuổi còn trẻ mà cậu cũng rất quyết đoán."
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mở quán net kiểu này đấy."
Chậm rãi rót một chén trà, Trương Tiểu Quân đẩy đến trước mặt Trần Phàm.
"Nói đi, cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Trần Phàm lấy ra một tấm ảnh đã in sẵn.
Đặt thẳng xuống trước mặt đối phương.
“Ông chủ Trương, ông nên hiểu rõ vì sao tôi tìm đến ông mới phải."
Trần Phàm đưa tay chỉ vào tấm ảnh.
"Tôi chỉ muốn hỏi ông làm vậy là có ý gì?"
Tay Trương Tiểu Quân khẽ run, ánh mắt dán chặt vào người trong ảnh, vẻ mặt thoáng bối rối.
Nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Trần Phàm thản nhiên nói: "Tính cả lần sáng nay, là lần thứ tư rồi nhỉ."
"Chẳng lẽ ông chủ Trương không biết thùng rác ở đâu sao? Sáng nào cũng biến cửa tiệm tôi thành thùng rác thế?"
Trương Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng.
"Thằng nhãi, ăn nói cẩn thận."
"Cậu dựa vào đâu mà nói người trong ảnh là tôi?"
Trần Phàm hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không phải ông sao?"
"Không phải." Trương Tiểu Quân lắc đầu, "Tôi đường đường là một ông chủ lớn, còn không làm ra loại chuyện này."
Trần Phàm có chút bất ngờ, không ngờ gã này đúng là lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.
Chứng cứ rành rành trước mặt, vậy mà còn chối bay chối biến.
"Nếu vậy, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát để họ xử lý thôi."
Vẻ mặt Trương Tiểu Quân hơi đổi, rồi cười khẩy.
"Báo đi, đến lúc đó tôi sẽ nói người này chỉ là trông hơi giống tôi thôi."
Trần Phàm lắc đầu.
"Vốn dĩ tôi còn muốn nói chuyện phải quấy với ông chủ Trương về cách giải quyết chuyện này, xem ra là không cần thiết nữa rồi."
Trần Phàm vừa định đứng dậy, Trương Tiểu Quân đối diện đột nhiên cười khẩy một tiếng.
"Thằng nhãi, dù là tao ném đấy, mày làm gì được tao?"
"Ồ? Cuối cùng cũng nhận rồi à?"
Trương Tiểu Quân cười khẩy, "Hồi trước Đường Vân Na chuyển nhượng Địa Cầu Thôn, tao ra giá mười vạn tệ, nếu không ai ra tay, chỉ cần vài ngày nữa thôi, Đường Vân Na sẽ không trụ nổi, Địa Cầu Thôn sớm muộn gì cũng là của tao."
"Kết quả sau đó không biết từ đâu chui ra thằng mày, lại cướp Địa Cầu Thôn khỏi tay tao..."
Trần Phàm có chút bất ngờ, không ngờ lại có chuyện này.
Gã này muốn thừa nước đục thả câu, từ chỗ Đường tỷ mua rẻ lại Địa Cầu Thôn.
Ai ngờ anh lại phá hỏng chuyện tốt của đối phương.
Thảo nào...
Thấy Trần Phàm im lặng, Trương Tiểu Quân thản nhiên nói.
"Thằng nhãi, không phải người địa phương đấy à?"
"Ở cái phố này mà làm net, tao khuyên mày nên đi hỏi han trước đi, bái kiến đầu lĩnh."
"Đừng để đến lúc mất cả chì lẫn chài, net không mở được, còn mất hết tiền vốn."
Trần Phàm không chút biểu cảm.
“Ông chủ Trương đây là đang uy h.i.ế.p tôi?"
Trương Tiểu Quân cười nhạt.
"Không hẳn là uy hiếp, chỉ là một lời nhắc nhở thiện ý thôi."
"Cái net đầu tiên ở phố này là do tao mở, sau này ai muốn mở net đều phải đến chào hỏi tao một tiếng."
"Chỉ cần tao đồng ý thì net của bọn nó mới được mở."
"Mày không nói không rằng đã mở net ra rồi, có phải là quá không coi tao ra gì không?"