Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 84: Xé toạc mặt, giao thủ



 

Không khí trong phòng riêng có chút tĩnh lặng.

 

Sáu vị ông chủ ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, đều có chút không biết làm sao.

 

"Anh... muốn đối đầu với Trương Tiểu Quân?"

 

Một vị ông chủ lẩm bẩm: "Đối đầu với gã, hậu quả rất thảm đấy."

 

Trần Phàm lắc đầu.

 

"Không phải đối đầu. Tôi chỉ phản kháng sự bất công."

 

"Tôilàm ăn đàng hoàng, tiền kiếm được dựa vào cái gì phải lấy ra một phần đưa cho rã?"

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

 

"Chẳng lẽ các vị cứ cam tâm tình nguyện để gã khống chế, bài bố vậy sao?"

 

Lời này chạm đến đáy lòng của vài người.

 

Nói về việc bọn họ có oán khí với Trương Tiểu Quân hay không, thì chắc chắn là có.

 

Chỉ là trước đó bọn họ bị Trương Tiểu Quân chỉnh sợ rồi, không dám tùy tiện phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn giao tiền cho yên chuyện.

 

Bây giờ đột nhiên có người đứng ra kêu gọi mọi người liên hợp, nhất thời mọi người có chút không biết làm sao.

 

Lúc này, ông chủ của Lam Cực Tốc lên tiếng.

 

"Anh... thật sự có biện pháp đối phó gã ta?"

 

"Anh phải hiểu, nếu để gã ta biết chuyện này, chúng ta không ai có kết cục tốt đâu, Trương Tiểu Quân báo thù sẽ càng thêm tàn độc."

 

Trần Phàm nói: "Chuyện này cứ để tôi làm, các vị không cần phải làm gì cả."

 

"Tôi chỉ hy vọng các vị giúp tôi một việc."

 

"Việc gì?"

 

"Rất đơn giản. Từ ngày mai trở đi, tôi hy vọng các quán net của các vị đều cùng tôi giảm giá."

 

Nghe vậy, sắc mặt mấy người khẽ biến.

 

"Anh muốn đánh chiến tranh giá cả?"

 

"Chuyện này có phải hơi trẻ con không?"

 

"Cho dù chúng ta giảm giá, chẳng lẽ có thể giải quyết được rắc rối của Trương Tiểu Quân sao?"

 

Trần Phàm thản nhiên nói: "Giảm giá là thái độ, không phải là thủ đoạn."

 

"Tôi chỉ cần mọi người cùng nhau giảm giá, để thể hiện thái độ với bên ngoài."

 

"Phần còn lại, cứ để tôi lo. Tôi có thể cam đoan với mọi người, trong vòng một tháng, tôi sẽ giải quyết triệt để rắc rối của Trương Tiểu Quân."

 

Nghe vậy, biểu cảm của mấy vị ông chủ lại biến đổi.

 

"Anh dựa vào đâu mà nói chắc chắn vậy? Chúng tôi tin anh thế nào?"

 

Trần Phàm cười.

 

"Tin hay không tùy các vị."

 

"Tôi xin nhắc lại một lần nữa, tôi không hề cầu xin các vị hợp tác, mà là cho các vị một cơ hội để tống cổ Trương Tiểu Quân."

 

"Các vị có thể chọn hợp tác cùng tôi, đương nhiên... các vị cũng có thể chọn tiếp tục nộp tiền bảo kê cho Trương Tiểu Quân..."

 

"Dù sao thì quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay các vị."

 

Lúc này có người không nhịn được hỏi: "Nếu giảm giá, thì giảm bao nhiêu?"

 

Trần Phàm không chút do dự, đáp: "Giá cước mạng rẻ hơn so với quán Huy Đằng năm hào."

 

"Vậy chẳng phải là giảm xuống còn một tệ một giờ?"

 

Một ông chủ lên tiếng than vãn, "Như vậy thì chúng tôi còn kiếm chác gì nữa?"

 

Trần Phàm liếc nhìn ông chủ vừa nói, thản nhiên nói: "Các vị, xin hãy nhìn xa trông rộng một chút."

 

"Chỉ cần giải quyết được cái gai Trương Tiểu Quân này, sau này mọi người sẽ không còn vướng bận gì nữa."

 

"Còn nữa, tôi đã nói sẽ miễn phí nâng cấp máy tính cho các quán net. Đến lúc đó, lượng khách của các vị tăng lên, thu nhập cũng không ít hơn so với trước khi giảm giá."

 

Thấy mấy ông chủ nhìn nhau, vẫn chưa quyết định, La Văn Kiệt không nhịn được nói móc.

 

"Đều là ông chủ cả, có thể dứt khoát hơn được không?"

 

"Nếu các người không làm, vậy chúng tôi tự làm."

 

"Cùng lắm thì sau này ai làm việc nấy, nhưng tôi nói trước, đợi sau này đuổi được Trương Tiểu Quân rồi, các vị đừng trách Tinh Không Net chúng tôi cướp mối làm ăn đấy."

 

Nghe vậy, sắc mặt mấy ông chủ khẽ biến.

 

"Tôi làm!"

 

Ông chủ Lam Cực Tốc đập bàn đứng dậy đầu tiên.

 

"Ông đây sớm đã ngứa mắt thằng Trương Tiểu Quân rồi. Tôi làm!"

 

"Tôi không tin gã ta có thể một tay che trời."

 

Có người dẫn đầu, mấy ông chủ còn đang do dự lập tức cũng quyết định.

 

"Tôi cũng tham gia."

 

"Tôi tham gia."

 

Thấy cả sáu người đều chọn liên minh, Trần Phàm gật đầu.

 

"Hệ thống quản lý thông minh cho tiệm net, sau khi về tôi sẽ sao ra đĩa mềm, rồi đưa cho mọi người."

 

"Còn tiếp theo, chúng ta sẽ hảo hảo so tài với Trương Tiểu Quân một phen."

 

Nói xong, Trần Phàm nâng chén rượu.

 

"Chư vị, vì việc làm ăn sau này, chúng ta cùng nhau nâng ly…"

 

Sáu vị ông chủ đều đứng dậy nâng ly.

 

...

 

Sáng sớm hôm sau, sáu tiệm net đồng thời phát thông báo, tuyên bố giảm giá cước, đồng loạt xuống một tệ một giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lập tức, Huy Đằng Net với giá một tệ rưỡi một giờ bị đ.â.m sau lưng.

 

Chỉ trong một ngày, tỷ lệ khách giảm đi một nửa.

 

Đến ngày thứ hai, Huy Đằng Net gần như không có khách, trừ mấy khách quen.

 

Trong đại sảnh trống trải, chỉ có vài học sinh chơi game.

 

Nhân viên vội vàng báo cáo tình hình cho Trương Tiểu Quân.

 

Trương Tiểu Quân đến tiệm net xem xét, lập tức ngây người.

 

Nhân viên vừa kể lại tình hình, Trương Tiểu Quân lập tức hiểu ra.

 

"Thông báo do sáu tiệm net cùng phát?"

 

"Đúng vậy."

 

"Hừ, xem ra bọn chúng liên hợp rồi. Chuẩn bị phản kháng."

 

Trương Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng.

 

"Mấy ngày không ra tay, đám người này lại tưởng mình giỏi lắm."

 

"Xem ra, phải cho chúng một bài học mới được."

 

"Chỉ có đánh cho chúng đau, chúng mới biết sự lợi hại của lão tử."

 

Nhân viên bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, ngài định dạy dỗ mấy vị này sao?"

 

"Đồng thời đối đầu với họ, có khi nào sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của quần chúng không ạ?"

 

Trương Tiểu Quân cười khẩy: "Giết gà dọa khỉ hiểu không?"

 

"Tôi đoán lần này bọn chúng cùng nhau giảm giá, chắc chắn có liên quan đến thằng nhãi ở tiệm net Tinh Không."

 

"Thằng nhãi ranh muốn liên kết với mọi người để chống lại tôi, lão tử sẽ đích thân nói cho nó biết, đấu với tao, mày còn non lắm."

 

"Lần này cứ ra tay với tiệm net Tinh Không trước."

 

Trương Tiểu Quân hành động rất nhanh.

 

Ngay tối đó đã phái người ném một đống rác trước cửa tiệm net Tinh Không, còn đập vỡ cửa kính.

 

Đối mặt với thủ đoạn bẩn thỉu này của đối thủ, La Văn Kiệt tức giận chửi ầm lên.

 

Trần Phàm ngược lại tỏ ra bình tĩnh.

 

"Trước dọn dẹp sạch rác, sau đó tìm người đến thay cửa."

 

La Văn Kiệt khó chịu.

 

"Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?"

 

"Hay là tối nay chúng ta đi đập phá cái tiệm net Huy Đằng kia đi?"

 

Trần Phàm lắc đầu.

 

"Không cần thiết, thủ đoạn này quá hạ đẳng. Chỉ khiến đối phương không đau không ngứa, vô nghĩa."

 

La Văn Kiệt không cam tâm.

 

"Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn mà không làm gì sao?"

 

Trần Phàm lại tỏ vẻ bình tĩnh.

 

"Đừng vội, cứ chờ xem."

 

La Văn Kiệt không biết Trần Phàm đang chờ đợi điều gì.

 

Dù sao, ngày thứ ba, đội phòng cháy chữa cháy đã đến, tiến hành kiểm tra phòng cháy chữa cháy đặc biệt tại tiệm net Tinh Không.

 

Mấy người đội mũ lưỡi trai lớn đi quanh tiệm net một vòng, rồi tùy tiện chỉ ra vài chỗ không đạt tiêu chuẩn.

 

Trần Phàm chất vấn: "Rốt cuộc chỗ nào không đạt tiêu chuẩn? Các anh phải đưa ra lý do cụ thể chứ?"

 

Kết quả, nhân viên kia cười khẩy một tiếng.

 

"Ông đây nói không đạt tiêu chuẩn là không đạt, thật xảy ra hỏa hoạn, cậu gánh nổi trách nhiệm không?"

 

"Phạt mười ngàn tệ, đồng thời đình chỉ hoạt động của tiệm net trong một tuần."

 

"Sau một tuần, nếu nghiệm thu phòng cháy đạt tiêu chuẩn mới được phép mở cửa, nếu không đạt, đóng cửa một tháng."

 

Đợi đám người nghênh ngang rời đi, Trần Phàm mới trầm ngâm gật đầu.

 

"Thì ra, đây mới là chiêu sát thủ của đối phương."

 

La Văn Kiệt tức giận đến mặt đỏ bừng.

 

"Bây giờ phải làm sao?"

 

Trần Phàm ngược lại không giận mấy.

 

"Cứ theo lời đối phương nói, đóng cửa trước đi."

 

"Mẹ kiếp, đóng cửa một ngày, tổn thất lớn lắm đấy."

 

Trần Phàm lắc đầu, "Không sao. Cứ đóng cửa rồi tính."

 

"Lúc này đóng cửa lại có lợi cho quán net của chúng ta."

 

"Ít nhất trong thời gian đóng cửa, Trương Tiểu Quân không còn cách nào khác để nhằm vào."

 

La Văn Kiệt vẫn còn có chút khó chịu.

 

"Nghĩ cách đi chứ, chẳng lẽ cậu cam tâm để bị gã ta giẫm lên đầu ị đùn như vậy à?"

 

Trần Phàm thản nhiên nói: "Đừng vội, cách sẽ có nhanh thôi."

 

Nói xong ghé vào tai La Văn Kiệt nhỏ giọng nói nhỏ hai câu.

 

Hai mắt La Văn Kiệt đột nhiên trợn to, vẻ mặt hưng phấn.

 

"Hây, cách này hay đấy."

 

"Nếu thành công thật thì đủ cho thằng cháu này uống một vố."