Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 85: Ngô Địch bị đánh



 

"Anh vợ, cảm ơn."

 

Trong phòng bao, Trương Tiểu Quân cười hì hì đẩy một phong bì đến trước mặt gã béo đối diện.

 

Gã béo đưa tay nhận lấy phong bì, nắn nắn, lộ ra vẻ mặt tươi cười hài lòng.

 

Nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ kiêu căng.

 

"Ôi chao, đều là người một nhà cả, còn khách sáo làm gì."

 

Trương Tiểu Quân rất hiểu người anh rể này, cười hì hì xua tay.

 

"Một chuyện quy một chuyện, không thể để anh rể chạy một chuyến vô ích được."

 

"Chút tiền này coi như là tiền trà nước cho mấy đồng nghiệp của anh."

 

Gã mập rất hài lòng với thái độ của Trương Tiểu Quân, cười hì hì gật đầu.

 

"Đã vậy, thì số tiền này tôi nhận."

 

"À phải rồi Tiểu Quân, mấy quán net kia có cần anh rể giúp cậu điều tra một chút, cho chúng một bài học không?"

 

Trương Tiểu Quân lắc đầu.

 

"Chưa cần gấp."

 

"Hiện tại thằng nhảy nhót hăng nhất chính là Trần Phàm này."

 

"Em định g.i.ế.c gà dọa khỉ, chỉ cần giải quyết được thằng nhãi này, mấy ông chủ kia sẽ lập tức ngoan ngoãn đến đầu hàng."

 

"Mấy năm nay, em quá hiểu bọn chúng rồi, đám nhát gan này chẳng có gan đối đầu với em đâu. Lần này nhất định là do thằng nhãi Trần Phàm xúi giục."

 

Gã mập nhíu mày: "Thằng nhãi này rốt cuộc có lai lịch gì?"

 

"Dạo trước cậu còn vỗ n.g.ự.c đảm bảo với chị cậu là cái ‘Địa Cầu Thôn' này nhất định sẽ rơi vào tay cậu, đến lúc đó để chị cậu quản lý cơ mà."

 

Nhắc đến chuyện này, Trương Tiểu Quân liền bốc hỏa.

 

"Mẹ nó, đừng nhắc nữa."

 

"Vốn là một chuyện chắc như bắp, Đường Vân Na con mẹ nó sắp không chống nổi nữa rồi, chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi, mười vạn tệ nhất định sẽ thâu tóm được Địa Cầu Thôn."

 

"Ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một thằng Trình Giảo Kim, cuối cùng bị thằng nhãi này hớt tay trên."

 

Gã mập hỏi: "Đã điều tra thân phận cậu ta chưa?"

 

"Không cần." Trương Tiểu Quân cười khẩy.

 

"Mặc kệ nó là ai, ở trên con phố này phải nghe theo lời của em."

 

"Dám đối đầu với em, ông đây chơi c.h.ế.t nó."

 

Thấy vẻ mặt Trương Tiểu Quân hống hách, anh vợ mập không nhịn được nhắc nhở.

 

"Cẩn thận vẫn hơn. Đừng làm quá trớn."

 

"À phải, nhắc cậu một tiếng, khu vừa ra văn bản, thứ Ba tuần sau phố của cậu sẽ kiểm tra phòng cháy, tất cả các cửa hàng đều bị kiểm."

 

"Cậu chuẩn bị trước đi."

 

Trương Tiểu Quân cười hề hề.

 

"Thế này mới gọi là có người làm quan tốt làm việc. Anh vợ cứ yên tâm. Em nhất định không để anh khó xử."

 

Gã mập trầm ngâm nói: "Nếu thằng nhãi này cản trở cậu phát tài, vậy thứ Ba tuần sau anh xem có thể nhân cơ hội nghĩ cách đóng cửa tiệm của nó không."

 

Trương Tiểu Quân cười lạnh: "Như vậy là tốt nhất."

 

"Tìm cách đóng cửa tiệm net của nó đi, đến lúc đó chúng ta sẽ thâu tóm lại với giá rẻ."

 

"Phải nói, thằng nhãi này làm ăn cũng được đấy. Cái quán net Tinh Không kia đầu tư trang trí đúng là không tiếc tiền."

 

Anh vợ béo tò mò hỏi: "Nghe nói quán net Tinh Không kia kiếm được lắm hả?"

 

Trương Tiểu Quân gật đầu, giơ hai ngón tay lên.

 

"Em đoán thằng nhãi đó mỗi tháng kiếm ít nhất từng này."

 

"Đệt, nhiều vậy cơ á?"

 

Gã béo lập tức lộ vẻ thèm thuồng.

 

Trương Tiểu Quân cười hắc hắc.

 

"Anh cứ yên tâm, chỉ cần dẹp được thằng nhãi đó, đến lúc quán net Tinh Không vào tay em, em chia cho anh bốn thành cổ phần."

 

"Cùng nhau phát tài."

 

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Nghe vậy, mắt gã béo hơi sáng lên.

 

Hai người nâng chén rượu, nhìn nhau cười.

 

"Cùng nhau phát tài!"

 



 

Ngô Địch bị người đánh.

 

Trần Phàm nhận được tin khi đang hẹn hò với Tô Nhược Sơ.

 

Đưa Tô Nhược Sơ về ký túc xá trước, sau đó một mình nhanh chóng đến bệnh viện.

 

Khi đến bệnh viện, những người khác trong phòng đã đến từ trước.

 

Trong phòng bệnh, Tô Tình ngồi bên giường, vành mắt hơi đỏ.

 

Ngô Địch nằm trên giường, đầu quấn băng gạc, nhẹ giọng an ủi Tô Tình.

 

Trần Phàm bước vào phòng, chào hỏi mấy người bạn cùng phòng, rồi đi đến bên giường.

 

"Sao rồi? Có nghiêm trọng không?"

 

Ngô Địch cười lắc đầu.

 

"Không sao. Chỉ bị ăn một gậy vào đầu, sưng u lên thôi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Phàm hỏi: "Có biết ai làm không?"

 

Ngô Địch lắc đầu.

 

"Không quen."

 

"Lúc đó tôi và Tô Tình đang đi dạo trong trường, đến gần sân bóng rổ thì thấy mấy người trẻ tuổi đang chơi bóng."

 

"Không biết vì sao hai bên xảy ra xung đột, chúng tôi lại đứng gần đó."

 

"Kết quả một đám người khăng khăng nói chúng tôi là đồng bọn của đám kia, tôi còn chưa kịp giải thích thì đã bị đánh."

 

"Bọn chúng đánh xong liền chạy. Tôi chỉ thấy mặt hai người, nhưng không quen ai cả."

 

Lúc này La Văn Kiệt chen vào.

 

"Có phải sinh viên trường mình không?"

 

Ngô Địch ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

 

"Không giống lắm. Có lẽ là người ngoài trường."

 

Mã Tiểu Soái chen vào hỏi: "Cậu thấy là tai nạn hay đối phương cố ý?"

 

"Dạo này cậu có đụng chạm với ai không?"

 

Ánh mắt Ngô Địch liếc trộm Tô Tình bên cạnh, không nói gì.

 

Thấy phản ứng của Ngô Địch, mấy người trong phòng hiểu ý, không hỏi thêm mà chuyển sang chuyện khác.

 

Lát sau, Tô Tình ra ngoài thanh toán, Trần Phàm mới nhìn Ngô Địch hỏi:

 

"Cậu nghi ngờ ai à?"

 

Ngô Địch gật đầu, mặt hơi trầm xuống.

 

"Tôi cảm giác được, đối phương cố ý đấy."

 

"Rõ ràng bọn này nhắm vào tôi."

 

"Là ai?"

 

Ngô Địch cười khẩy: "Còn ai vào đây, chẳng phải thằng cháu Triệu Long Kỳ."

 

La Văn Kiệt ngơ ngác:

 

"Triệu Long Kỳ là ai?"

 

Trần Phàm giải thích: "Lần trước gặp ở dưới ký túc xá nữ."

 

La Văn Kiệt bừng tỉnh:

 

"À, thằng phú nhị đại đó à."

 

"Cậu có bằng chứng không?"

 

Ngô Địch lắc đầu.

 

"Chuyện này làm gì có bằng chứng, rõ ràng là đối phương có mưu tính."

 

"Tôi còn nghi ngờ người thằng đó tìm không phải sinh viên trường mình."

 

La Văn Kiệt lại hỏi: "Vậy giờ cậu định sao? Có cần tìm Triệu Long Kỳ đối chất không?"

 

Trần Phàm thở dài một tiếng.

 

"Vô ích thôi, nó sẽ không nhận đâu."

 

Ngô Địch lắc đầu.

 

"Thôi bỏ đi."

 

"Cũng may Tô Tình không sao, tôi cũng chỉ bị ăn một đấm, không có gì nghiêm trọng."

 

"Coi như bị chó cắn vậy, đừng để anh em phải liên lụy vào."

 

"Chẳng phải Tiểu Soái đã nói rồi sao? Thằng nhãi này có thế lực lắm, chúng ta không chấp nó làm gì."

 

Thấy Ngô Địch nói vậy, Trần Phàm và những người khác không nói gì thêm.

 

Chỉ là trong lòng ai nấy đều có chút ấm ức.

 

Ngô Địch ngược lại rất thoải mái, còn không quên an ủi mọi người.

 

"Yên tâm đi, tôi không sao."

 

Trần Phàm nhắc nhở: "Tôi lo là thằng nhãi đó sẽ không bỏ qua đâu, mấy ngày tới cậu và Tô Tình phải cẩn thận."

 

Ngô Địch gật đầu.

 

"Yên tâm, tôi biết rồi."

 

La Văn Kiệt thì thầm: "Có gì cứ nói, nếu thằng ch.ó đó còn dám gây sự, phòng chúng ta không phải loại sợ chuyện đâu."

 

Ngô Địch cười toe toét.

 

"Có các cậu nói vậy, tôi mãn nguyện rồi."

 

"Được rồi. Các cậu về trước đi, đừng làm phiền thế giới riêng của tôi và Tô Tình nữa."

 

Ngô Địch đắc ý cười.

 

"Thật ra thằng cháu này cũng coi như giúp tôi một tay, không thấy Tô Tình bây giờ đối xử với tôi rất dịu dàng sao?"

 

"Mẹ kiếp, đúng là đồ mặt dày."

 

Mọi người lập tức ném cho Ngô Địch ánh mắt khinh bỉ.

 

Trần Phàm cười nói: "Được rồi. Bọn mình đi trước thôi. Cứ giao Ngô Địch cho Tô Tình chăm sóc."

 

Ra khỏi phòng bệnh, La Văn Kiệt và Trần Phàm cố ý đi chậm lại phía sau.

 

La Văn Kiệt nhỏ giọng nói: "Thứ cậu bảo tôi chuẩn bị lần trước, đã chuẩn bị xong rồi."

 

"Khi nào thì động thủ?"

 

Trần Phàm nghĩ ngợi rồi đáp, "Đợi thêm chút nữa, bên tôi còn thiếu một vài thứ."