Ngô Địch xuất viện rồi.
Tuy rằng bị thương không quá nặng, nhưng dù sao cũng là xuất viện.
Vì vậy cả đám trong phòng rủ nhau đi ăn một bữa, để xua bớt vận xui cho lớp trưởng.
Mã Tiểu Soái còn đặc biệt nhắc nhở, lần này không dẫn theo người nhà, chỉ có sáu anh em trong phòng tham gia.
Trần Phàm đến nơi thì năm người kia đã tới từ trước, đang trò chuyện rôm rả trong phòng.
"Này lão tứ, cả ngày cậu bận rộn cái gì vậy?"
"Thấy đầu không thấy đuôi, tôi cảm thấy cậu còn bận hơn cả hiệu trưởng ấy."
Trần Phàm vừa bước vào phòng đã bị đám anh em trêu chọc.
Trong phòng, chỉ có La Văn Kiệt biết bí mật của Trần Phàm.
Mã Tiểu Soái đoán được chút ít, nhưng không biết cụ thể Trần Phàm đang bận cái gì.
Không đợi Trần Phàm mở miệng, La Văn Kiệt đã chủ động cười nói giúp.
"Dạo này Phàm ca bận kiếm tiền đó."
"Má! Tôi cũng muốn kiếm tiền." Tôn Hạo lẩm bẩm một câu.
Ngô Địch tò mò nhìn La Văn Kiệt.
"Cậu không phải là lão nhị à? Sao lại gọi lão tứ là Phàm ca?"
La Văn Kiệt cười, "Xét riêng về thứ bậc, cậu ấy gọi tôi là lão nhị, tôi gọi cậu ấy là Phàm ca."
Trần Phàm bước tới ngồi xuống, nhìn Ngô Địch hỏi.
"Đầu óc thế nào rồi?"
Ngô Địch lắc đầu.
"Không sao rồi. Nếu không có Tô Tình cản, chắc tôixuất viện lâu rồi."
Nói rồi cầm lấy chai bia.
"Nào nào nào, anh em đến đông đủ rồi, khui bia thôi."
"Mấy ngày nằm viện, ngột ngạt c.h.ế.t mất."
Mọi người cười ha hả nâng cốc cụng ly.
Vì đều là anh em thân thiết, nên không câu nệ nhiều.
Sau khi uống cạn ly đầu tiên mừng Ngô Địch xuất viện, mọi người bắt đầu thoải mái.
Ánh mắt Trần Phàm liếc về phía La Văn Kiệt, có chút bất ngờ.
"Cậu mua điện thoại rồi à?"
La Văn Kiệt lập tức hưng phấn cầm điện thoại lên khoe.
"Thế nào? Đẹp không?"
Trần Phàm thấy hứng thú, đưa tay nhận lấy xem xét.
La Văn Kiệt mua một chiếc điện thoại nắp gập của Bodao.
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai ngàn ba."
La Văn Kiệt nháy mắt, nhỏ giọng cười với Trần Phàm: "Vừa nhận lương của cậu, tôi mua điện thoại luôn."
Trần Phàm cũng không trách cậu ta tiêu xài hoang phí.
Dù sao đây cũng là tiền lương của người ta, muốn tiêu thế nào là quyền của họ.
"Điện thoại xịn đấy."
Thấy Trần Phàm không phản đối, La Văn Kiệt càng thêm hớn hở.
"Hì hì, đẹp chứ?"
"Có cái này, sau này liên lạc với cậu sẽ tiện hơn."
"Nhân tiện, cậu cũng nên mua một cái đi, để sau này có việc tôi không phải chạy đôn chạy đáo tìm cậu."
Lời này nhắc nhở Trần Phàm.
Mình cũng nên mua một chiếc điện thoại.
Mình đang có hai cửa hàng, nhân viên nhiều khi không liên lạc được, rất bất tiện.
Hơn nữa, mua điện thoại có thể tiện thể mua cho Nhược Sơ một cái.
Từ khi xác định quan hệ yêu đương đến giờ, hình như mình chưa tặng cho Nhược Sơ một món quà nào ra hồn cả.
Trần Phàm đưa điện thoại cho La Văn Kiệt.
"Đề nghị hay đấy, thu xếp thời gian đi chọn điện thoại với tôi."
La Văn Kiệt cười hề hề, "Không thành vấn đề."
Ngô Địch chen vào: "Hai người lén la lén lút gì đấy? Đừng hòng trốn rượu, tối nay phải uống cho say mèm mới được về."
Trần Phàm cười, "Hôm nay cậu là nhân vật chính, cậu quyết định là được."
Ngô Địch bật cười.
"Thế này còn tạm được."
Thực tế chứng minh, một bữa tiệc mà thiếu bóng dáng phái đẹp thì khó mà say được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ăn xong một bữa, sáu người mặt không đỏ, mắt không hoa, chẳng ai say xỉn.
Trên đường về, Trần Phàm chợt nhớ ra điều gì, đuổi theo La Văn Kiệt hỏi.
"Này, chuyện của cậu với cái cô Lưu Thiên Thiên kia thế nào rồi, tiến triển đến đâu rồi?"
La Văn Kiệt cười hề hề.
"Đến đâu thì đến rồi, nói cho cậu biết, trước đây tôi xem thường cô ta, cứ tưởng là C, ai ngờ lại là D."
"Hê hê, lời to rồi."
Thấy bộ dạng dâm đãng của gã, Trần Phàm thật sự chịu hết nổi.
Mã Tiểu Soái bên cạnh châm chọc: "Sao cậu biết là D? Chẳng lẽ cậu đích thân kiểm chứng rồi?"
La Văn Kiệt đắc ý ngẩng đầu.
"Hai tay của anh đây chính là thần thủ đấy biết không? Chỉ cần anh ra tay sờ một cái, cỡ nào cũng rõ như ban ngày."
Mã Tiểu Soái hỏi: "Chắc chắn không phải sờ phải silicon đấy chứ?"
"Cút!"
La Văn Kiệt mắng một câu, rồi tò mò hỏi.
"Thế còn cậu với Lâm Lâm nhà cậu thế nào rồi? Chẳng lẽ đến tay còn chưa nắm à?"
Mã Tiểu Soái cười khẩy: "Cậu tưởng bọn tôi giống cậu, lưu manh hả? Bọn tôi theo đuổi tình yêu kiểu Plato."
"Plato cái con khỉ."
La Văn Kiệt giơ thẳng ngón giữa, tỏ vẻ khinh bỉ.
"Tôi đoán Tiểu Soái vẫn còn là trai tân, lần đầu dùng tư thế gì cũng không biết."
"Lần sau đi khách sạn, tranh thủ học thuộc mấy bộ phim trong máy tính đi, đừng để đến lúc đấy làm trò cười cho cả phòng."
Mã Tiểu Soái không nhịn được nói móc: "Tôi thấy cậu càng ngày càng lưu manh đấy."
La Văn Kiệt biện giải: "Thế này sao gọi là lưu manh được? Đây chẳng phải là giao lưu tình cảm nam nữ bình thường thôi à?"
"Với lại, ăn uống, ái ân là lẽ tự nhiên, cậu không thử nghĩ xem cậu từ đâu mà ra à?"
Mã Tiểu Soái ngẩn người, sau đó chửi ầm lên.
"Mả cha mày!"
Mấy người còn lại cười phá lên.
Xem ra trong khoản "lái xe", không ai là đối thủ của La Văn Kiệt.
Cuối tuần, Trần Phàm cuối cùng cũng có thời gian rảnh.
Kéo La Văn Kiệt và Mã Tiểu Soái lái xe đến khu phố thương mại trung tâm thành phố.
Trần Phàm đến để mua điện thoại.
Việc anh làm ăn kiếm tiền bên ngoài, hiện tại trong phòng ngủ chỉ có Mã Tiểu Soái và La Văn Kiệt biết.
Mặc dù Trần Phàm không để ý việc bí mật bị người khác biết.
Nhưng so với công khai, anh thích giữ kín hơn.
Mã Tiểu Soái tìm chỗ đỗ xe xong, ba người thẳng tiến khu bán đồ điện tử ở tầng bốn trung tâm thương mại.
Khi đi qua khu máy tính, La Văn Kiệt tò mò nhìn mấy chiếc máy tính xách tay.
Kết quả không bao lâu sau, tên này mặt mày cứng đờ đi trở về.
"Mẹ kiếp, người tao tê rần rồi."
"Một cái máy tính xách tay hơn một vạn tệ. Mẹ nó, tao còn định mua một cái, xem ra là tao không xứng."
Nghe vậy, Trần Phàm không khỏi mỉm cười.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Máy tính xách tay thời đại này đích thực là một món hàng xa xỉ, người bình thường khó mà mua nổi.
Dù sao số gia đình mua nổi một chiếc máy tính để bàn cấu hình thấp nhất cũng không nhiều.
Với số tiền Trần Phàm đang có thì mua được, nhưng cấu hình máy tính xách tay trên thị trường hiện nay trong mắt Trần Phàm thực sự quá tệ, hoàn toàn không xứng với cái giá đó.
Thay vì mua một chiếc máy tính xách tay, anh thà tự lắp ráp một chiếc máy tính để bàn có hiệu năng/giá tốt hơn.
Mã Tiểu Soái trêu chọc La Văn Kiệt: "Đến điện thoại di động cậu còn mua rồi, còn tiếc gì một cái máy tính xách tay nữa?"
"Cút xéo!"
La Văn Kiệt càu nhàu: "Cậu không thấy cái giá trên kia à? Đâu phải thứ mà người bình thường có thể mua được?"
Mã Tiểu Soái cười: "Tôi tin là với Kiệt ca thì chuyện đó không thành vấn đề."
"Mẹ kiếp. Với Phàm ca thì không thành vấn đề, với tôi thì là vấn đề lớn đấy."
Vẻ mặt Mã Tiểu Soái tò mò nhìn chằm chằm La Văn Kiệt.
"Cậu có vấn đề rồi."
"Từ bao giờ cậu bắt đầu khách khí với Trần Phàm như vậy đấy?"
"Một câu Phàm ca, hai người chắc chắn có gì đó ám muội."
Đôi mắt Mã Tiểu Soái lóe lên ánh sáng của sự tò mò.
"Thành thật khai báo đi, giữa hai người có giao dịch mờ ám gì đúng không?"