Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 88: Mọi người cùng nhau phát tài



 

Tiệm net Huy Đằng ngay hôm đó đã bị niêm phong, đình chỉ hoạt động để chấn chỉnh.

Loại tin tức này căn bản không giấu được.

Chưa đầy một ngày, tin tức đã lan truyền khắp cả con phố.

Trong khuôn viên trường đại học Vân Hải cũng lan truyền có đầu có đuôi.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Có bạn học lúc đó ở hiện trường đã miêu tả sinh động tình hình lúc đó trên diễn đàn của trường.

Bài đăng ngay lập tức gây bão diễn đàn, thu hút vô số bạn học để lại bình luận.

Không ít nam sinh vô cùng tiếc nuối, chỉ hận lúc đó mình không có mặt ở hiện trường.

Đương nhiên cũng có người tò mò, rốt cuộc là vị nhân tài nào lúc đó lại tải phim ở quán net?

Câu trả lời này có lẽ vĩnh viễn sẽ không ai biết.

 

Nhưng có người biết.

Sau khi sự việc xảy ra, ông chủ của sáu quán net còn lại đã nhận được tin tức ngay lập tức.

Gần như cùng một lúc, trong đầu họ lóe lên cùng một ý nghĩ.

Nhất định là do Trần Phàm kia giở trò quỷ.

Anh vậy mà lại thực sự thu phục được Trương Tiểu Quân.

Hơn nữa còn dùng một cách khiến người ta không ngờ tới như vậy.

Mấy người vừa tò mò không biết Trần Phàm đã làm thế nào, mặt khác lại sinh lòng kiêng kỵ.

Thằng nhãi này...

Là một kẻ tàn nhẫn.

Trước đây đúng là đã đánh giá thấp anh.

Lần trước ăn cơm gặp mặt, thấy vẻ mặt anh thanh tú, dáng vẻ sinh viên đại học văn tĩnh.

Không ngờ làm việc lại tàn nhẫn như vậy, căn bản không cho đối thủ cơ hội thở dốc.

 

Bởi vì sự nhiệt tình bát quái của đám sinh viên quá cao.

Hai ngày sau, sự việc lại bùng nổ, cuối cùng náo lên cả tin tức.

Lần này thì hay rồi.

Tiệm net Huy Đằng trực tiếp nổi tiếng khắp thành phố Vân Hải.

Lãnh đạo cấp trên vì nhanh chóng dập tắt dư luận, trực tiếp biến hình phạt đối với net Huy Đằng từ đình chỉ kinh doanh thành đóng cửa vĩnh viễn.

Lần này thì hay rồi.

Trương Tiểu Quân không thể mở lại được nữa rồi.

Biết được tin tức này, sáu vị ông chủ không khỏi lần nữa cảm khái.

Sau này bất kể thế nào, nhất định không được đắc tội với Trần Phàm này.

 

Thằng nhãi này ác thật.

Trần Phàm không hề hay biết rằng chỉ vì một lần ra tay nhỏ bé, không chỉ giải quyết được cái gai Trương Tiểu Quân, mà còn tiện thể răn đe những kẻ khác.

Lúc này, anh đang cùng La Văn Kiệt hát hò trong một phòng KTV.

Lần này không gọi mấy thằng cùng phòng, chỉ có hai người bọn họ.

La Văn Kiệt biết Trần Phàm có chuyện muốn nói với mình.

Chưa đợi Trần Phàm mở miệng, La Văn Kiệt đã nhanh nhảu nói trước.

 

"Cậu yên tâm. Chuyện này chỉ có trời biết đất biết cậu biết tôi biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết đâu."

La Văn Kiệt đoán được phần nào lý do Trần Phàm tìm riêng mình.

Cho nên vừa vào đã vội vàng cam đoan với Trần Phàm, nhất định sẽ giữ bí mật.

Trần Phàm nhìn La Văn Kiệt với ánh mắt tán thưởng.

Anh ngưỡng mộ chính là sự thông minh lanh lợi của La Văn Kiệt.

"Tôi tin cậu."

"Chỉ là hôm nay tôi gọi cậu đến không phải vì chuyện này."

La Văn Kiệt lộ vẻ kinh ngạc.

Trần Phàm rót cho La Văn Kiệt một cốc bia.

 

"Đã là chuyện chúng ta cùng nhau làm, vậy sau này coi như là chiến hữu cùng chiến hào rồi."

"Con người tôi thế nào, có lẽ cậu còn chưa hiểu rõ lắm."

“Nhưng mà sau này, cậu sẽ hiểu thôi."

"Tôi sẽ không bạc đãi bất kỳ ai đã giúp mình."

Trần Phàm cười với La Văn Kiệt.

"Lần này lão nhị dốc sức nhiều như vậy, cậu không nói, tôi cũng không thể làm ngơ được."

"Vậy nên, tôi quyết định để cậu làm quản lý cho tiệm net Tinh Không."

La Văn Kiệt ngơ ngác.

"Tiệm net cũng có chức quản lý á?"

Trần Phàm bật cười.

 

"Trước đây thì không, sau này sẽ có."

Đây chính là nghệ thuật nói chuyện.

Chẳng khác nào nói với La Văn Kiệt rằng, ann tạo ra chức vụ này là vì cậu ta đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quả nhiên, La Văn Kiệt nghe xong vô cùng phấn khích.

"Quản lý tiệm net thì phải làm những gì?"

Trần Phàm cười đáp: "Hiện tại thì gần như không có gì cả."

"Cậu chỉ cần giúp tôi để mắt đến tiệm net, đừng để ai gây sự là được."

"Những việc khác cứ giao cho nhân viên làm là được."

Trần Phàm giơ ba ngón tay, "Mỗi tháng tôi trả cậu ba nghìn tệ."

Nghe qua thì có vẻ không nhiều.

 

Nhưng đây là năm 2000, ngay cả nhân viên chính thức ở Phố Đông thì lương năm trung bình cũng chỉ khoảng mười tám nghìn tệ, tức là lương tháng chỉ có một nghìn hai.

Mức lương Trần Phàm trả cho La Văn Kiệt chắc chắn là cao rồi.

Hơn nữa công việc của La Văn Kiệt gần như không cần làm gì cả.

Vậy nên, số tiền này chẳng khác nào Trần Phàm cho không La Văn Kiệt.

Quả nhiên, La Văn Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc.

"Thật á?"

"Nhiều quá rồi."

 

"Anh em cả mà, cậu không trả tiền, chỉ cần cho tôi dùng mạng miễn phí, tôi cũng trông coi cửa hàng cẩn thận cho cậu."

Trần Phàm lắc đầu.

"Lão nhị phải nhớ kỹ, trên thương trường, điều tối kỵ là dùng tình cảm và nghĩa khí để duy trì quan hệ."

"Không phải tôi không tin cậu, mà là những mối quan hệ như vậy rất mong manh."

La Văn Kiệt nhìn sâu vào mắt Trần Phàm, gật đầu.

"Tôi hiểu rồi."

"Nhưng mà ba nghìn tệ nhiều quá. Cho tôi vài trăm tệ là đủ rồi."

Trần Phàm lắc đầu.

"Cậu là quản lý, nhất định phải nhận mức lương này, nếu không khó mà khiến người khác phục tùng."

 

"Tôi đã trả mức lương này cho cậu, chứng tỏ cậu xứng đáng. Đừng bận tâm chuyện này nữa."

La Văn Kiệt trầm ngâm hai giây, nghiến răng.

Nâng chén rượu trước mặt lên.

"Được. Cậu đã coi trọng tôi như vậy, sau này tôi nhất định sẽ để mắt kỹ càng quán net , tuyệt đối không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào."

Trần Phàm cười nâng chén rượu, chạm cốc với đối phương.

"Cùng nhau phát tài."

La Văn Kiệt cũng cười.

"Ha ha, cùng nhau phát tài."

Cuối cùng thì mọi vấn đề trước khai trương của Sơ Kiến Net Cafe cũng đã được giải quyết ổn thỏa.

 

Ngày khai trương được ấn định vào 7 tháng 11.

Lần khai trương này diễn ra vô cùng kín đáo, gần như không tổ chức hoạt động lớn nào, thậm chí còn không quảng bá rầm rộ.

Trần Phàm chỉ cho dựng một cổng chào, đốt một tràng pháo rồi khai trương.

Ngày khai trương, Trần Phàm đích thân đến hiện trường.

Năm nhân viên mới được tuyển dụng chỉ trải qua vài ngày huấn luyện đơn giản đã nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Cũng may nhân viên quán net không đòi hỏi quá nhiều kinh nghiệm.

Trần Phàm không lộ diện, đi vài vòng quanh quán, xác nhận mọi thứ đều ổn thỏa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù không trải qua quảng bá đặc biệt, ngày đầu khai trương Sơ Kiến Net Cafe vẫn chật kín khách.

Nằm trên con phố khu đại học, nguồn khách hàng xung quanh vốn không cần phải lo lắng.

Sinh viên đại học gần như là những người quảng bá tốt nhất cho quán net.

Không ít người sau khi vào quán, trải nghiệm qua một lượt liền quyết định mở thẻ thành viên.

Bởi vì đang có chương trình khuyến mãi nạp tiền tặng giờ.

Nạp càng nhiều, thời gian tặng càng lớn.

Do đó, bảy phần mười số học sinh đều chọn nạp tiền làm thành viên.

 

Hệ thống quản lý quán net do Trần Phàm thiết lập hiển thị, tám mươi phần trăm khách hàng chọn nạp từ mười đến năm mươi tệ.

Mười phần trăm chọn nạp từ một trăm đến hai trăm tệ.

Ngoài ra, năm phần trăm thành viên còn lại nạp tới ba trăm, năm trăm tệ...

Chỉ riêng ngày đầu tiên, số tiền nạp đã lên tới hơn tám vạn tệ...

Tuyệt đối là một phát ăn ngay.

Đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống đại sảnh náo nhiệt.

Trần Phàm thầm nghĩ quán này hơi xa Đại học Vân Hải.

Mình không thể ngày nào cũng chạy qua đây được.

Quán net Tinh Không có La Văn Kiệt giúp trông coi.

Bên này có lẽ cũng nên bố trí một vị trí quản lý.

Hơn nữa nhất định phải là người mình tin tưởng tuyệt đối mới được.

Chỉ là... nên tìm ai đây?