Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận

Chương 139: "Cô giáo, em và Bạch Thanh Hạ không thể tách ra ạ."



Kỳ nghỉ lễ bảy ngày kết thúc, Lục Viễn Thu đến lớp vào buổi sáng và ngồi xuống hàng ghế sau. Anh che miệng ngáp một cái, sau đó ánh mắt mơ màng nhìn cô bạn cùng bàn trong bộ đồng phục.

Nhận thấy ánh mắt bên cạnh, Bạch Thanh Hạ quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

"Không có gì, buồn ngủ quá, cho tớ mượn đùi nằm một lát được không?"

Bạch Thanh Hạ liếc nhìn những người ở hàng ghế sau, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt trên đùi bất giác nắm chặt lại, cô lắc đầu, khẽ từ chối: "Ở đây không được..."

"Ở nhà tớ nằm thẳng lên giường rồi, cần gì phải nằm lên đùi cậu?"

Lục Viễn Thu xua tay, chán nản nằm sấp xuống bàn. Anh nhìn về phía Trịnh Nhất Phong đang bước vào, sau khi tên này đặt cặp sách xuống, khuôn mặt đẹp trai trực tiếp úp xuống bàn, "bụp" một tiếng, ba giây sau liền ngủ.

Mẹ kiếp, thiên phú đáng kinh ngạc!

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Lục Viễn Thu trợn mắt.

Đúng lúc này, cửa lớp học bị đập vang, các học sinh ngẩng đầu lên, liền thấy giáo viên chủ nhiệm Lưu Vi xuất hiện ở cửa.

Người phụ nữ đẫy đà đẩy gọng kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã thống nhất sau lễ Quốc Khánh sẽ xếp lại chỗ ngồi theo thành tích thi tháng, các em mau thu dọn đồ đạc ra ngoài đi."

Nghe thấy câu này, Lục Viễn Thu hơi sững sờ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Thanh Hạ lập tức biến sắc.

"Trịnh Nhất Phong, dậy mau! Xếp chỗ ngồi kìa!"

"Trịnh Nhất Phong!"

Trần Phỉ lay Trịnh Nhất Phong như lay một con lợn chết, cô không hề lo lắng về việc mình và Trịnh Nhất Phong có thể ngồi cùng nhau hay không.

Vì thành tích của hai người họ gần như lần nào cũng trùng hợp được xếp ngồi cùng nhau, Trịnh Nhất Phong lần nào cũng vững vàng ở vị trí top 10 từ dưới lên của lớp, còn về xếp hạng toàn trường, cậu ta cũng luôn đứng nhất phòng thi cuối cùng, chưa bao giờ sai lệch.

Mọi người mang cặp sách ra hành lang, xếp thành hai hàng dọc theo kết quả bài kiểm tra tháng lần này.

Chung Cẩm Trình vẫn xin được ngồi ở cuối lớp như thường lệ, nên người đứng đầu hàng là Bạch Thanh Hạ và một bạn nữ khác, cũng là người đứng thứ ba của lớp.

Xếp hàng xong, Bạch Thanh Hạ đứng đầu hàng lặng lẽ quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của Lục Viễn Thu, vẻ mặt cô gái phức tạp, dường như có chút buồn bã, rồi lại từ từ quay đi, cúi đầu xuống.

"Thưa cô."

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói cợt nhả của Lục Viễn Thu.

Lưu Vi nhìn sang: "Chuyện gì? Sao thế?"

Lục Viễn Thu bình thản nói: "Em và Bạch Thanh Hạ không thể tách ra được."

Trong nháy mắt, không khí tĩnh lặng vài giây, sau đó những người phía trước đều đồng loạt quay đầu nhìn lại, vẻ mặt kinh ngạc, ngoại trừ Bạch Thanh Hạ, cô không quay đầu lại, nhưng cái đầu đang cúi của cô đã ngẩng lên.

Hồ Thải Vi cau mày, Trịnh Nhất Phong nhướn mày.

Lưu Vi quát: "Cái gì mà không thể tách ra? Sao hả? Nghiện ngồi cùng Thanh Hạ của lớp ta rồi à?"

Cả lớp cười ồ lên.

Bạch Thanh Hạ ở hàng đầu lại cúi đầu xuống, vành tai hơi ửng đỏ.

Lục Viễn Thu mở miệng, đầu tiên là dừng lại một chút để sắp xếp từ ngữ, sau đó mới nói tiếp: "Thứ nhất, thành tích của em tiến bộ có phải đã kéo điểm trung bình của lớp A8 lên rất nhiều không ạ?!"

Lưu Vi vừa định vặn lại, chỉ với chút điểm đó của cậu mà đòi lên trời chắc? Nhưng ngay sau đó cô sững người, hình như đúng vậy... Trước đây Lục Viễn Thu quá kém, lần này cho dù không quá tốt, nhưng sự tiến bộ cũng rất lớn.

Cậu ta đúng là đã dùng sức của một mình mình để kéo điểm trung bình của lớp lên một chút...

Lưu Vi: "Ừ, nói tiếp đi."

Lục Viễn Thu: "Thứ hai! Thành tích của em tăng lên được phần lớn là nhờ bạn học Bạch Thanh Hạ đã kiên nhẫn kèm cặp em, cho nên nếu em và bạn ấy tiếp tục ngồi cùng nhau, thì thành tích của em có thể tiếp tục tăng lên nữa."

Lưu Vi gật đầu, nhún vai thờ ơ: "Rồi sao? Thì sao nào? Ai quan tâm chứ?"

Mẹ kiếp, lý do này còn chưa đủ sao? Vãi thật? Lục Viễn Thu kinh ngạc.

Anh suy nghĩ hai ba giây, ngẩng đầu lên, nói một cách khẩn thiết: "Lần sau! Em sẽ khiến điểm trung bình của lớp A8 vượt qua lớp A9! Khiến cô giáo Tào Diễm phải cúi cái đầu kiêu ngạo của cô ta trước cô!"

Lưu Vi nhìn thiếu niên, đột nhiên im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Người phụ nữ kiêu ngạo cả đời này đã im lặng.

Cô cúi đầu, l.i.ế.m môi, sau đó thỏa hiệp gật đầu: "Được."

Lục Viễn Thu mỉm cười. Lưu Vi: "Đừng vội mừng, tôi còn phải hỏi ý kiến bạn học Thanh Hạ đã, nếu bạn ấy đồng ý, hai người mới có thể tiếp tục ngồi cùng nhau."

"Em đồng ý."

Giọng nói của cô gái vang lên ngay lập tức.

Lưu Vi ngẩn ra, kinh ngạc quay đầu nhìn sang.

Mình còn chưa hỏi mà...

Bạch Thanh Hạ luống cuống, hai tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo, vành tai ửng hồng, lí nhí: "Em... Em muốn tiếp tục kèm cậu ấy học, để cậu ấy tiến bộ... giúp lớp nâng điểm trung bình."

Nghe được lời giải thích này, Lưu Vi lập tức cười tươi như hoa cúc: "Được, được, được, Thanh Hạ đúng là chu đáo, vậy hai em cứ ngồi cùng nhau đi."

Lục Viễn Thu: "Còn một chuyện nữa ạ."

Lưu Vi mất kiên nhẫn ngẩng đầu: "Sao cậu lắm chuyện thế hả?! Nói mau!"

Lục Viễn Thu: "Bọn em muốn tiếp tục ngồi ở vị trí cũ."

"Tại sao?"

Đương nhiên là để tiện làm trò trong giờ học... Nhưng chắc chắn không thể giải thích như vậy, thế là Lục Viễn Thu đẩy trách nhiệm sang cho Bạch Thanh Hạ.

"Bạn ấy muốn ngồi phía sau."

Lưu Vi lập tức nhìn về phía Bạch Thanh Hạ, để xác nhận.

Cô gái ngây người, vội vàng ngẩng đầu, tuy chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn vội vàng gật đầu.

Hai người lại đeo cặp sách trở về vị trí cũ ngồi xuống, vừa quay đầu, hàng ghế sau vẫn là những người quen thuộc.

Chung Cẩm Trình lặng lẽ nhét cuộn giấy vệ sinh vào ngăn bàn, cứ như đang tiến hành một hoạt động bí mật nào đó.

Anh em sinh hóa cúi gập người gãi chân, Trần Phỉ vui vẻ bày biện mấy món đồ liên quan đến thần tượng lên bàn, Trịnh Nhất Phong nhướng mày đầy bảnh bao với Lục Viễn Thu, sau đó nằm gục xuống bàn ngủ.

Lục Viễn Thu thu lại ánh mắt, nhìn thấy Bạch Thanh Hạ mỉm cười nhét chiếc cặp sách màu hồng vào ngăn bàn, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.

Tâm trạng rất tốt à? Tôi cũng vậy.

Đôi khi nghĩ lại, khoảnh khắc đáng nhớ nhất thời đi học là gì?

Sau khi xếp chỗ, lại gặp được bạn cùng bàn cũ – có lẽ chính là một trong số đó.

Giờ ra chơi.

Tập thể dục xong trở về, Lục Viễn Thu cởi áo khoác, ngả người ra ghế, quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Bạch Thanh Hạ vẫn đang chép lại những ghi chép trước đó.

Một quyển sổ dày cộp, cô đã viết đến những trang cuối cùng.

Ngoại trừ buổi chào cờ thứ Hai, Bạch Thanh Hạ không bao giờ xuống sân tập thể dục vào giờ ra chơi, đây là đặc quyền mà giáo viên chủ nhiệm dành cho cô.

Cô thích được ở một mình yên tĩnh trong lớp vào khoảng thời gian này, hoặc là đọc sách, hoặc là làm bài tập.

Thấy cô gái lúc này dừng bút, ngả người ra sau, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, Lục Viễn Thu liền hỏi: "Chép xong rồi à?"

"Ừm."

Anh ghé lại gần, nhịn không được tặc lưỡi nói: "Không hổ danh là học bá, thái độ học tập thật nghiêm túc, nhiều ghi chép như vậy, một quyển sổ dày thế này, kiên trì chép bao nhiêu ngày cuối cùng cũng xong, bội phục, bội phục, nếu là tớ thì chép được vài trang đã bỏ cuộc rồi."

Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ quay đầu ngơ ngác nhìn anh, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thay đổi, ánh mắt lại có phần lơ đãng.

Lục Viễn Thu cầm quyển sổ sang, nói như vớ được món hời: "He he, cho tớ mượn xem mấy ngày nhé, cậu tự tay chép chắc chắn vẫn còn nhớ, không vội."

Bạch Thanh Hạ nghe vậy, đưa tay lấy lại quyển sổ, Lục Viễn Thu ngây người, vừa định nói cô nàng keo kiệt, đã thấy cô cúi đầu, cầm bút máy lên, nắn nót viết ba chữ vừa mạnh mẽ lại vừa thanh tú lên trang đầu của quyển sổ.

[ Lục Viễn Thu ]

Viết xong, cô gái ngẩng khuôn mặt thanh thuần lên, đóng nắp bút lại, hơi cúi đầu, mím môi nói: "Đây là quà tớ tặng cậu."