Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận

Chương 140: Cảm động quá, cho tớ ôm một cái



"Quà... của tớ ư?"

Lục Viễn Thu chớp mắt, ngây người, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Anh nhớ rất rõ Bạch Thanh Hạ đã chép lại quyển bút ký này rất lâu, rất lâu rồi, hơn nữa ấn tượng còn rất sâu đậm.

Anh nhớ mang máng ban đầu là sau khi kỳ thi tháng kết thúc, cô ấy bắt đầu chép ở trong lớp. Lúc ấy nhìn thấy cô đang chép lại, Lục Viễn Thu còn lại gần hỏi một câu, suýt chút nữa thì hôn lên mất.

Sau đó là buổi họp phụ huynh, Lục Viễn Thu dẫn mẹ lên sân thượng, lúc nhìn thấy cô ở góc tường, cô cũng đang ngồi dưới đất, chăm chú chép lại quyển bút ký.

Ấn tượng cuối cùng là lúc anh nằm viện, chỉ cần cô gái có thời gian rảnh, sẽ ngồi vào bàn, lấy quyển bút ký ra bắt đầu chép.

Nhưng Lục Viễn Thu vẫn luôn cho rằng vì đã lên lớp 12, nên Bạch Thanh Hạ mới làm vậy để chuẩn bị cho một đợt ôn tập hệ thống.

Anh không thể ngờ được.

Đây lại là món quà mà cô gái đã tỉ mỉ chuẩn bị cho anh suốt nửa tháng.

Lục Viễn Thu khẽ cười một tiếng, tâm trạng có chút phức tạp nhận lại quyển vở, mở ra, ba chữ trên trang bìa giống hệt nét chữ khi bỏ phiếu năm đó.

Nội dung ghi chép phía sau cũng vô cùng ngay ngắn, đẹp đẽ, cô gái còn dùng nhiều loại bút màu khác nhau để đánh dấu tỉ mỉ.

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Lật giở một hồi, biểu cảm trên mặt Lục Viễn Thu dần dần thay đổi, đột nhiên anh nhớ ra.

Sáng hôm kết thúc kỳ thi tháng, cậu ấy nói với bạn bàn trước rằng sách giáo khoa của mình trống trơn, giá mà trước đó chăm chỉ nghe giảng và ghi chép thì tốt biết mấy, như vậy việc ôn tập sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thì ra là lúc đó, Bạch Thanh Hạ đã lặng lẽ ghi nhớ...

Cuốn sổ ghi chép rất dày, từng trang chữ bên trong đẹp đẽ như một bức thư tình, thiếu niên cầm trên tay, giờ phút này chỉ cảm thấy nặng trĩu.

"Làm sao bây giờ, cảm động quá đi mất."

Lục Viễn Thu gấp cuốn sổ lại, khẽ lắc đầu, cười nói với cô.

Nghe vậy, Bạch Thanh Hạ ngượng ngùng cười, cô giơ ngón tay út chỉ vào cuốn sổ: "Bên trong là ghi chép của tất cả các môn, cậu ôn tập thì cứ đối chiếu với sách giáo khoa là được, tớ có ghi chú số trang và đoạn ở trên đó rồi."

Lục Viễn Thu lúc này đã chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm đến nội dung trong cuốn sổ ghi chép này nữa, anh dang rộng hai tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tớ mặc kệ, dù sao tớ cũng cảm động rồi, cậu cho tớ ôm một cái."

Nụ cười của Bạch Thanh Hạ chợt cứng lại, sau đó cô lặng lẽ cụp mắt xuống, vành tai ửng hồng.

Cô khẽ lắc đầu, từ chối: "Không muốn.”

"Cái gì? Không muốn?! Cậu dám nói không muốn?"

Lục Viễn Thu như một tên côn đồ dang rộng hai tay tiến lại gần cô: "Không được, phải ôm một cái, Chúa Jesus có đến cũng không cản được, tớ nói đấy."

Bạch Thanh Hạ hoảng hốt, vừa vội vừa giận ngước mắt lên nhìn anh, rụt tay lại trốn vào góc tường, muốn tránh xa Lục Viễn Thu, nhưng lúc này trong góc làm gì có chỗ nào mà trốn?

"Két két két..." Lục Viễn Thu cười, tiến lại gần, hương thơm thanh khiết trên người cô gái đã xộc vào mũi, anh sắp sửa đạt được mục đích.

"Lục Viễn Thu!"

"Ái ái ái?! Đau đau đau..."

Một bàn tay kịp thời túm lấy tai Lục Viễn Thu, nhấc bổng đầu anh lên.

Lưu Vi không biết đã xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt hung dữ nói: "Chúa Jesus không cản được, vậy chủ nhiệm lớp có cản được không?!"

"Giỏi cho cậu, Lục Viễn Thu! Chuyên chọn lúc tôi không có mặt để bắt nạt Bạch Thanh Hạ phải không?! Cậu nhóc này dạo gần đây đúng là vô pháp vô thiên rồi!"

Nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm xuất hiện kịp thời, Bạch Thanh Hạ thở phào một hơi, cô vội vàng đưa tay lên che cho Lục Viễn Thu: "Cô ơi, bạn ấy không có bắt nạt em, cô đừng véo tai bạn ấy..."

Nghe Bạch Thanh Hạ nói đỡ cho tên nhóc hỗn xược này, Lưu Vi mới buông tai Lục Viễn Thu, đưa tay đẩy gọng kính, vẻ mặt không hài lòng cảnh cáo:

"Lục Viễn Thu, sau này nếu tôi còn thấy cậu quấy rầy Bạch Thanh Hạ, tôi sẽ trực tiếp mời phụ huynh! Để bố cậu đến trị cậu!"

"Biết rồi, biết rồi, lần sau sẽ chọn lúc cô không thấy để mà quấy rối."

Lục Viễn Thu vừa xoa tai vừa nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Vi vừa định giơ tay lên, Lục Viễn Thu đã né người, nhảy từ trên ghế ra xa cả mét, bày ra thế võ Vịnh Xuân Quyền với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô giáo, không phải cô đến để nói về chuyện trận bóng rổ sao ạ?"

Vương Hạo Nhiên ở bên cạnh lên tiếng.

"Đúng, đúng, suýt chút nữa thì bị thằng nhóc này chọc cho hồ đồ." Lưu Vi day day trán, nói: "Thầy Vương bảo cô hỏi mấy đứa, áo đấu của đội các em đã mua chưa?"

Vương Hạo Nhiên lắc đầu: "Vì chuyện Lục Viễn Thu nằm viện, bọn em còn chưa kịp bàn bạc với nhau."

Nghe thấy là chuyện liên quan đến trận bóng rổ, Trịnh Nhất Phong đang ngủ gật cũng từ từ ngẩng đầu lên, Cao Cường và Chung Cẩm Trình cũng đi tới.

Lưu Vi nhíu mày: "Vậy thì đặt may áo đấu không kịp mất, mua thì có thể mua ngay được, nhưng mà trên áo lại không có tên lớp."

"Hay là tìm người thêu lên sau lưng áo đấu nhỉ?"

Cao Cường đề nghị.

Lưu Vi: "Tìm ai?"

"Bạn ấy!"

Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh, Lưu Vi quay đầu lại nhìn, thì ra là Lục Viễn Thu đang dùng ngón trỏ chọc vào má phải của Bạch Thanh Hạ.

Gò má trắng nõn mềm mại của cô gái lõm xuống một chút.

Lưu Vi thấy vậy lại nổi cáu, giơ tay ra: "Bỏ tay ra ngay!"

Lục Viễn Thu rụt tay lại, tiếp tục nói: "Bạch Thanh Hạ biết thêu, tay nghề rất tốt, em đã từng thấy rồi."

Cô gái ngẩng đầu nhìn Lục Viễn Thu với vẻ khó xử, hai bàn tay nhỏ nắm chặt trên đầu gối.

Lưu Vi bật cười: "Thật sao Thanh Hạ, giỏi vậy cơ à?"

Lục Viễn Thu ghé sát đầu vào, thêm: "Cậu ấy khéo tay lắm."

Lưu Vi đẩy mặt anh ra, cười với Bạch Thanh Hạ: "Vậy năm chiếc áo đấu, việc ghi tên lớp lên đó nhờ cả vào em nhé, Thanh Hạ."

Bạch Thanh Hạ ngượng ngùng ngồi đó, vội vàng gật đầu: "Vâng ạ."

Lưu Vi lúc này mới nhìn về phía cả lớp, nói sang chuyện thứ hai: "À... Thầy Vương có nhờ cô hỏi, có bạn nữ nào trong lớp mình từng học múa không, tốt nhất là có chút nền tảng, chọn ra hai ba bạn để tham gia vào đội cổ vũ."

Cả lớp im phăng phắc.

Bạch Thanh Hạ khẽ liếc mắt, nhưng vẫn giữ im lặng.

Lưu Vi đành hạ thấp yêu cầu: "Có bạn nào muốn tham gia đội cổ vũ không? Chưa từng học múa cũng không sao! Sẽ có người hướng dẫn luyện tập."

Hồ Thải Vi lập tức giơ tay lên cao.

Trần Phỉ thấy vậy cũng không chịu thua, giơ cánh tay lên: "Tớ nữa!"

"Vậy được, hai bạn nhé, chiều nay tiết thể dục thì đến tìm thầy Vương Bình để báo danh."

Lưu Vi xua tay, rồi quay đầu lại, thấy Lục Viễn Thu lại đang cúi xuống trêu Bạch Thanh Hạ, khiến cô bé rụt cổ lại, mặt đỏ bừng.

Nhận ra ánh mắt của chủ nhiệm lớp, Lục Viễn Thu lập tức đứng thẳng dậy, nghiêm túc trở lại, đưa tay sờ lên cửa sổ bên cạnh, cảm thán: "Kính này trong thật đấy."



Giữa trưa, tại nhà ăn.

Tào Sảng bưng cơm của mình đi về phía Lục Viễn Thu, lại bất thình lình nhìn thấy chủ nhiệm khoa Cát Nhật Thiên đang ngồi ăn cơm ở một cái bàn phía trước.

Cát Nhật Thiên đang vừa ăn cơm, vừa phân cao thấp với một sợi dây trên quần áo của mình, không chú ý tới cậu ta.

Tào Sảng nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lách qua Cát Nhật Thiên.

Thân là một học sinh xấu, cho dù không làm chuyện xấu, nhìn thấy chủ nhiệm khối cũng sẽ giống như chuột thấy mèo.