Lục Viễn Thu kéo cao cạp quần, lại dang hai tay, thủ tấn như cua bò theo sau cô, đi đâu chắn đó.
Bạch Thanh Hạ ôm bóng rổ đứng im lặng một lát, như thể sợ Lục Viễn Thu cướp bóng, cô còn nghiêng người đi. Ánh mắt cô lén liếc về một hướng, tưởng Lục Viễn Thu không phát hiện, chợt cô bé cười rồi "đột phá vòng vây" về phía đó.
"Ối dào?! Lại còn giở trò tinh ranh? Bị tớ phát hiện từ lâu rồi nhé!"
Lục Viễn Thu dang tay, lại chắn trước mặt Bạch Thanh Hạ.
Bạch Thanh Hạ vội dừng bước, mặt mày hậm hực nhìn anh. Lục Viễn Thu há miệng, bắt chước tiếng hổ gầm "gào" một tiếng, rồi cười ha hả: "Không ai có thể đột phá khỏi hàng phòng thủ của Lục Viễn Thu này đâu nhé!"
Rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng với cái giọng điệu, biểu cảm, và hành động của anh, lại toát ra cái khí chất lưu manh kiểu "tiểu mỹ nhân, trốn đi đâu?!" hay "này cô nương, đứng lại cho ta!".
Bị cậu nhóc kèm chặt quá, Bạch Thanh Hạ không vui. Mặt mày cô ỉu xìu, cầm bóng rổ khẽ "cộc" một cái lên trán cậu nhóc đang chắn đường.
Một cú "cộc" này, hiệu quả chẳng kém gì một bạt tai của Nam Cung Vấn Nhã.
Ánh mắt "lưu manh" của Lục Viễn Thu trở nên trong veo.
Anh nghiêm mặt nói: "Vô địch! Lại còn dùng cả tuyệt chiêu định thân bóng rổ thất truyền trong giang hồ! Cậu còn năm giây để ném bóng, năm!"
Bạch Thanh Hạ nghe vậy, mặt nhỏ hoảng hốt, vội ôm bóng rổ chạy về phía rổ.
Ai ngờ Lục Viễn Thu không chơi đẹp, nhảy từ "năm" xuống thẳng "hai".
Lục Viễn Thu: "Hai! Một! Tớ đến đây!"
Nghe tiếng động phía sau lưng, Bạch Thanh Hạ quay đầu lại nhìn, cười ré lên một tiếng, vội vàng chạy đến dưới bảng rổ, cuống quýt ném bóng.
Bóng đập vào mép dưới của rổ, chực rơi xuống đầu cô, cô bé vội rụt cổ né sang một bên, đúng lúc đó một bàn tay to kịp thời bắt được bóng.
Lục Viễn Thu bật nhảy tại chỗ, một cú dunk mạnh mẽ đưa bóng vào rổ!
Bạch Thanh Hạ vừa quay người lại, vừa vặn thấy cậu thiếu niên bật lên, rồi đáp xuống, Lục Viễn Thu tựa lưng vào ánh chiều tà màu cam, sau khi đáp đất nhếch mép cười đểu với cô: "Chúc mừng cậu nhé Bạch Thanh Hạ, tấn công thành công rồi."
Bạch Thanh Hạ đứng thẳng người: "Là cậu ném mà!"
Lục Viễn Thu nhún vai: "Không sao cả, chúng ta là của nhau mà."
Nghe câu này, cô bé ngẩn người, rồi đỏ mặt cúi gằm xuống.
Lục Viễn Thu: "Ha ha ha ha!"
Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, tiếng chuông vừa dứt, một bài hát đột nhiên vang lên từ hệ thống phát thanh của trường.
Tiếng nhạc dạo quen thuộc khiến tất cả mọi người trên sân trường khựng lại, rồi vỡ òa trong tiếng reo hò.
"Má ơi! Thiên ái!!"
"Tiên kiếm kỳ hiệp 3!"
"Thiên ái kìa!!!"
Lục Viễn Thu và Bạch Thanh Hạ cùng nhau quay lại, lắng nghe tiếng hát vang vọng khắp sân trường.
"Hãy để ngày hôm qua tan biến, giờ đây em ở ngay trước mắt anh~"
"Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3" phát sóng năm 2009, năm nay nổi đình nổi đám, vô số fan nam trở thành fan của Lão Hồ. Thiết lập mỗi cặp đôi một bài hát trong phim càng khiến người ta mê mẩn.
Lục Viễn Thu không nhịn được nhận xét: "Hôm nay trường mình khai sáng rồi à, nhạc tan học phát nhạc phim "Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3", không còn cái điệu saxophone dở hơi kia nữa."
"Tiên Kiếm Kỳ Hiệp 3 là gì vậy?"
Bạch Thanh Hạ tò mò hỏi.
Lục Viễn Thu quay đầu nhìn cô, khẽ giật mình, chợt nhớ ra nhà Bạch Thanh Hạ không có tivi.
Ngay cả nhạc của Jay Chou cô cũng phải nghe ở nhà Trương Lệ.
Lục Viễn Thu giải thích: "Là một bộ phim truyền hình, hay lắm đó, cuối tuần đến nhà tớ xem nhé!"
Cô bé ngập ngừng một lát, lắc đầu: "Không xem đâu."
Hai người cùng nhau đi về phía cặp sách đặt trên bậc thềm đằng xa, Lục Viễn Thu nói tiếp: "Đến lúc đó dẫn cả chú đến nữa, trưa cùng nhau ăn cơm, không sao đâu, dù sao lúc đó nhà tớ cũng có ai đâu."
Bạch Thanh Hạ: "Thôi đi, ba tớ sẽ làm nhà cậu rối tung lên mất, với lại tớ... tớ không thích xem phim truyền hình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lục Viễn Thu không nói gì thêm.
Đến lúc đó muốn mời cô đến nhà, có cả đống cách...
Giờ tự học buổi tối.
Vương Hạo Nhiên lấy bưu kiện từ phòng bảo vệ, vội vàng chạy về phía lớp A8 khối 12.
Cậu ta đến hàng ghế sau, đặt bưu kiện lên bàn Bạch Thanh Hạ, dặn dò: "Áo bóng đến rồi đây, cỡ từ lớn đến bé lần lượt là của Lục Viễn Thu, Trịnh Nhất Phong, tớ, Cao Cường, Chung Cẩm Trình, đừng nhầm nhé."
Bạch Thanh Hạ gật đầu.
Sau khi Vương Hạo Nhiên đi, Lục Viễn Thu mở bưu kiện ra, mắt trợn tròn.
Năm chiếc áo bóng này lại đều màu hồng!
Lục Viễn Thu liếc nhìn bóng lưng Vương Hạo Nhiên, lẩm bẩm: "Thằng cha này sao mà màu mè thế không biết, chọn áo bóng màu hồng."
"Màu hồng đẹp mà."
Cô bạn bên cạnh nhỏ giọng nói.
Lục Viễn Thu nhìn cô, suýt chút nữa quên mất, Bạch Thanh Hạ rất thích màu hồng, anh lấy áo bóng ra ngắm nghía, tiện thể hỏi: "Thêu tên lớp với tên người lên áo, cậu thấy có nhiều việc quá không?"
Bạch Thanh Hạ lắc đầu: "Dùng chỉ to một chút là được, với lại còn cả tuần nữa cơ mà."
Lục Viễn Thu ghé sát mặt lại gần cô, nói: "Quan hệ tốt thế này, áo của tớ cậu phải thêu đặc biệt hơn chứ, đúng không?"
Vành tai cô gái ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Muốn đặc biệt thế nào?"
"Cậu tự nghĩ mà làm đi, tớ muốn khác biệt cơ."
Cô bé khẽ gật đầu, cầm lấy cả năm bộ quần áo, lặng lẽ bỏ vào cặp sách của mình.
Lúc này Lục Viễn Thu quay đầu lại, phát hiện chỗ ngồi của Trịnh Nhất Phong trống không.
Gã này vậy mà không ngủ trong lớp à?
Như nghĩ đến điều gì, Lục Viễn Thu quay sang Bạch Thanh Hạ nói: "Hôm nay cậu tự đi siêu thị trước nhé, tối tớ phải ở lại huấn luyện thể lực."
Cô còn chưa kịp phản ứng, cậu bạn đã rời khỏi chỗ ngồi.
Trên sân vận động.
Trăng sáng sao thưa.
Chàng thiếu niên tuấn tú thở dốc chạy trên đường chạy, không biết đã chạy bao nhiêu vòng, mồ hôi nhễ nhại, những sợi tóc ướt đẫm dính bết vào trán.
Đột nhiên, một bóng người chạy ngang bên cạnh cậu.
Trịnh Nhất Phong liếc nhìn, không nói gì.
Lục Viễn Thu: "Sao lại tự mình lén lút luyện tập thế này?"
Trịnh Nhất Phong: "Tớ chỉ là không vui thôi, không phải luyện tập gì cả."
Lục Viễn Thu: "Hôm nay thầy Vương nói với tớ, bảo cậu đừng để ý đến những lời thầy nói, thầy bảo cậu thực ra rất giỏi."
Trịnh Nhất Phong cười khẩy một tiếng: "Tớ không phải vì ông ta mà tâm trạng tệ đâu."
"Vậy cậu vì cái gì?"
Lục Viễn Thu hỏi.
Thực ra anh luôn tò mò về gia cảnh của Trịnh Nhất Phong.
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người không còn liên lạc gì nữa, mãi đến một buổi tiệc rượu của các doanh nghiệp gia đình mười mấy năm sau, Lục Viễn Thu và Trịnh Nhất Phong đều chỉnh tề trong bộ vest mới chạm mặt, rồi trò chuyện.
Cũng vào thời điểm đó, Lục Viễn Thu mới biết Trịnh Nhất Phong đã cưới Tô Diệu Diệu.
Nhưng sau buổi trò chuyện tại tiệc rượu, Lục Viễn Thu và Trịnh Nhất Phong không còn gặp lại. Lúc đó, Lục Viễn Thu không tò mò về thân phận của Trịnh Nhất Phong, nhưng bây giờ thì anh lại có chút hiếu kỳ.
Trịnh Nhất Phong: "Lục Viễn Thu, tôi cảm nhận được sự khác biệt ở cậu, đương nhiên, khác với những người khác, cũng khác với cậu của ngày trước. Có lẽ bây giờ cậu là một người bạn tốt đáng để tâm sự, tôi cũng có thể giãi bày lòng mình với cậu... nhưng tôi lười nói."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Lục Viễn Thu nhếch mép: "Nghe cậu nói một hồi, chẳng khác nào không nghe gì."