Trùng Sinh: Hoa Khôi Trộm Vặt Bị Bắt Tại Trận

Chương 144: "Bạch Thanh Hạ, cậu thơm quá đi à!"



Lục Viễn Thu ngậm miệng, không dám cười hề hề nữa.

Bị Trịnh Nhất Phong khích tướng một câu, Vương Bình hoàn toàn bốc đồng, vội vàng vẫy tay với Lục Viễn Thu: "Này! Lại đây, lại đây, chúng ta PK một trận."

"Không không không!" Lục Viễn Thu lập tức xua tay, vẻ mặt nịnh nọt: "Thầy nói đùa gì vậy, em dẫn bóng còn không xong nữa là, sao mà đấu lại thầy được, hơn nữa thầy còn đánh từ nãy đến giờ, thể lực hao tổn nhiều rồi, PK thế này không công bằng."

Nghe thấy năm chữ "dẫn bóng còn không xong", ba người Chung Cẩm Trình lặng lẽ quay sang nhìn cái tên mặt dày vô sỉ kia.

Mẹ nó chứ, mày úp rổ còn được ấy! Thật là giả tạo, đồ chó má.

Nhưng cả ba đều ngầm hiểu ý nhau, không ai vạch trần, vì bọn họ biết Lục Viễn Thu đánh bại thầy Vương Bình ở đây chẳng có ý nghĩa gì.

Nơi Lục Viễn Thu thật sự tỏa sáng là trên sân bóng rổ, vì đội, vì lớp giành vinh quang.

Thấy Lục Viễn Thu cho mình bậc thang xuống, Vương Bình dứt khoát bước xuống luôn.

Vì anh ta biết rõ tình hình của Lục Viễn Thu khác với Trịnh Nhất Phong, thằng nhóc này không chỉ khỏe như trâu, thể lực cũng trâu bò không kém, dù Lục Viễn Thu chơi bóng bình thường, cũng có thể dùng sức mà đè c.h.ế.t anh ta.

"Được rồi, tối mấy đứa nhớ tăng cường huấn luyện thể lực, đặc biệt là Trịnh Nhất Phong, cậu ta mạnh đấy, chỉ là thể lực hơi kém." Vương Bình nói.

Nói xong, anh ta ngập ngừng rồi lại nói: "Vừa rồi... thằng nhóc kia có phải giận rồi không? Vì tôi bảo nó là đồ bỏ đi?"

Lục Viễn Thu xua tay: "Không đâu thầy, cậu ấy tính vậy thôi."

Vương Bình lúc này mới yên tâm gật đầu: "Dù sao nhớ nói lại với nó, thầy không cố ý đâu, thật ra nó giỏi lắm."

Lục Viễn Thu: "Em hiểu ạ!"

Sau khi Vương Bình và Tô Diệu Diệu cùng nhau rời đi, Chung Cẩm Trình như thể không thể nhịn được nữa, vội vàng huých tay Cao Cường: "Mau mau mau! Đội cổ vũ bên kia bắt đầu tập rồi, đi xem trộm với tao!"

Cao Cường nhíu mày: "Tao trông giống loại người đó lắm à?"

Lục Viễn Thu quay đầu lại, thấy Chung Cẩm Trình và Cao Cường cười đểu cáng chạy về phía đó, hệt như hai con sói đói.

Vương Hạo Nhiên điệu đà hất mái tóc bổ luống, càu nhàu: "Hai thằng này, cứ thấy gái là đứng hình, cạn lời thật sự."

Lục Viễn Thu: "Hình như Hồ Thái Vi ở trỏng đấy."

"Cái gì?!"

Vương Hạo Nhiên lập tức ba chân bốn cẳng chạy theo, tóc bổ luống hất ngược cả ra sau.

Lục Viễn Thu bật cười, anh nhìn về phía bậc thềm, chợt thấy cô gái giơ sách che mặt.

"Bạch Thanh Hạ!"

Anh gọi.

Bạch Thanh Hạ lặng lẽ hạ quyển sách xuống, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp phía trên nhìn Lục Viễn Thu, thấy anh vẫy tay, cô vội vàng đứng dậy đặt sách xuống, chạy lon ton đến.

Trên sân bóng rổ chỉ còn lại một mình Lục Viễn Thu, cô thích cảm giác này, thích cái cảm giác... chỉ còn lại Lục Viễn Thu, không ai khác làm phiền.

Cô bé chạy lon ton đến trước mặt Lục Viễn Thu, đứng trên sân bóng rổ, hai tay đặt trước người, lặng lẽ nhìn anh.

Lục Viễn Thu cầm quả bóng rổ trên tay, cong môi nói: "Có muốn học ném bóng không, tớ dạy cho."

Bạch Thanh Hạ gật đầu: "Muốn."

Lục Viễn Thu ngẩn người, anh cứ tưởng Bạch Thanh Hạ sẽ thấy chán, sẽ từ chối, dù sao anh cũng chỉ cảm thấy còn sớm mới tan học, rảnh rỗi nên muốn tìm cô nói chuyện thôi.

"Cậu cũng ham học đấy chứ, được thôi, tớ dạy cậu, cậu đứng ở đây, ném thử một quả xem trình độ của cậu thế nào."

Lục Viễn Thu chỉ vào vạch ném phạt nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bạch Thanh Hạ đón lấy quả bóng rổ Lục Viễn Thu ném tới, theo bản năng rụt cổ lại, nhắm tịt mắt.

"Tay cô ấy nhỏ thật..." Nhìn đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn đặt hai bên quả bóng rổ, Lục Viễn Thu không khỏi cảm thán trong lòng. Bạch Thanh Hạ do dự liếc nhìn Lục Viễn Thu, ôm quả bóng rổ, nhẹ nhàng bật nhảy, dồn hết sức đẩy bóng về phía rổ, khi đáp xuống, thế giới dưới lớp đồng phục ẩn chứa sự bồng bột tuổi trẻ.

Dưới ánh hoàng hôn, quả bóng rổ bay đi theo một đường vòng cung yếu ớt, thậm chí còn không chạm vào vành rổ, đừng nói là ném trúng.

Thấy vậy, Bạch Thanh Hạ đỏ mặt quay lại nhìn Lục Viễn Thu, mím môi như đang bị phạt đứng.

Lục Viễn Thu dùng ánh mắt ra hiệu: "Đi nhặt bóng đi!"

"Vâng!"

Cô vội vàng chạy theo quả bóng rổ đang lăn trên mặt đất, kết quả phải đuổi đến tận sân bóng đá mới bắt được, rồi lại ôm bóng chạy chậm trở về.

Khi trở lại, cô thấy Lục Viễn Thu đang cười khúc khích.

Cô bé ôm quả bóng rổ, đứng sững tại chỗ, mặt lại ửng đỏ.

Cô cảm thấy Lục Viễn Thu đang chế nhạo mình.

Lục Viễn Thu hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Được rồi, tớ dạy cậu cách ném."

Anh bảo cô bé đứng lại trên vạch ném phạt, Bạch Thanh Hạ ôm quả bóng rổ, và rồi hai bàn tay với màu da khác biệt lớn nhanh chóng bao trùm lên đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô.

Bạch Thanh Hạ ngẩn người nhìn, cổ họng nghẹn lại, vội vàng dời tầm mắt, tập trung nhìn vào rổ, coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Cậu phải nắm lùi về sau một chút, nếu không khi đẩy bóng đi sẽ không đủ lực, rồi khi đẩy, góc độ phải hướng lên trên, nâng cao đường vòng cung, thử lại tư thế này xem."

Lục Viễn Thu cẩn thận chỉnh lại vị trí tay cô từ phía sau, rồi đột nhiên ghé mũi ngửi tóc cô, nói: "Bạch Thanh Hạ, cậu thơm quá."

Bạch Thanh Hạ vội rụt cổ lại, quay đầu nhìn anh một cách kỳ lạ.

Chàng trai cười, lùi lại phía sau: "Ha ha ha, cậu ném đi, ném đi."

Lần này ném bóng đi, bóng lại chạm vào vành rổ, Bạch Thanh Hạ ngạc nhiên, vội chạy đi nhặt bóng. Nhặt xong, không đợi Lục Viễn Thu chỉ huy, cô tự mình đến đứng ở vạch ném phạt.

Nhảy lên, đẩy bóng ra, vào rồi!

Bạch Thanh Hạ vui sướng nhìn cảnh này, vội quay người lại, kinh ngạc nhìn Lục Viễn Thu.

Người kia mím chặt môi, giơ ngón tay cái về phía cô.

Tiếp theo, Bạch Thanh Hạ dường như bị nghiện, lại ôm bóng rổ tiếp tục ném, nhưng những lần sau đều không trúng. Thử hơn chục lần, cuối cùng cô lặng lẽ đặt bóng xuống, chán nản nhìn Lục Viễn Thu: "Không vào được, không ném nữa..."

Lục Viễn Thu: "Chúng ta đấu đi, cậu tấn công, tớ phòng thủ."

Cô gái đột nhiên hoảng hốt nói: "Tớ không hiểu luật."

Lục Viễn Thu nhướng mày: "Chúng ta chơi với nhau thì cần gì luật lệ? Ném vào là được."

Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt

Bạch Thanh Hạ gật đầu, ôm bóng rổ chạy ra ngoài vạch ba điểm, cô ấy vậy mà còn biết khi trận đấu bắt đầu phải đứng ở ngoài vạch ba điểm trước.

Cô gái ôm bóng rổ, mím môi cười chạy về phía rổ, thực ra cô đã phạm luật chạy bước, nhưng tấn công của Hạ ở chỗ Thu thì không cần phải nói luật lệ.

Lục Viễn Thu bước chân sải rộng, tay lớn dang ra, như con cua chắn trước mặt Bạch Thanh Hạ.

"Tớ cản!"

Bạch Thanh Hạ ôm bóng rổ, nụ cười cứng lại, vội vàng vòng qua anh, đổi hướng khác.

Kết quả Lục Viễn Thu lại như cua bò ngang chắn trước mặt cô, cười đểu cáng: "Tớ lại... cản!"

Thấy vậy, Bạch Thanh Hạ bĩu môi không vui, ôm bóng rổ lùi lại mấy bước, dường như đang tìm cơ hội.