Trong tang yến, người khác đều mặc đồ trắng, riêng nàng ta lại mặc cả một bộ đồ đỏ.
Sau khi chọc giận mọi người, nàng ta lập tức đổ hết tội lỗi lên đầu ta:
"Đều do tỷ tỷ ép ta, các người đi tìm tỷ ấy đi!"
Phụ thân giận dữ, treo ta lên cây, đánh đến chết.
Còn nàng ta, nhờ sự đặc biệt khác người này lại được thái tử yêu thích, một bước thành thái tử phi.
Lúc ấy ta mới hiểu ra, thái tử và nàng, một kẻ ngốc, một kẻ điên.
Mở mắt lần nữa, thứ muội lại mặc đồ đỏ, chỉ tay về phía ta, lại thêm một lần nữa đổ tội lên người ta.
1
Tang yến của Thọ Vương phi, mọi người đều mặc đồ tang, nét mặt tràn ngập bi thương.
Đột nhiên, thứ muội Thẩm Vũ Vi không biết từ đâu xuất hiện.
Chỉ thấy nàng ta mặc một bộ y phục đỏ rực, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của người khác, thẳng bước đến bàn tiệc, tiện tay lấy một miếng điểm tâm nhét vào miệng.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ.
Thọ Vương vừa thấy nàng ta ăn mặc như vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, ôm lấy ngực, giận đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thấy Thọ Vương hôn mê, cả tang yến lập tức rối loạn.
Phủ Quốc Công vốn coi trọng lễ nghi nhất, nay lại vì một mình Thẩm Vũ Vi mà trở thành trò cười của cả thành.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng ta, đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao, chĩa mũi dùi về phía phủ Quốc Công.
Phụ thân ta mặc y phục trắng, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lập tức giận đến bốc hỏa.
Không màng mình đang ở trong tang yến, cũng chẳng để tâm đến thể diện của phủ Quốc Công, ông lập tức ra lệnh cho gia nhân mang roi ngựa tới, sắc mặt âm trầm bước về phía Thẩm Vũ Vi.
Thấy sự việc càng lúc càng nghiêm trọng, ánh mắt Thẩm Vũ Vi khẽ đảo, bất ngờ chỉ tay về phía ta, lớn tiếng kêu lên:
"Đều do tỷ tỷ ép ta, các người đi tìm tỷ ấy đi!"
Giọng nàng ta mang theo run rẩy và tiếng nức nở, trông vô cùng ấm ức.
Để đổ hết tội lỗi lên đầu ta, nàng ta tiếp tục bịa đặt:
"Là tỷ tỷ nói với con rằng, Thọ Vương phi báo mộng, không thích nhìn linh đường toàn một màu trắng xóa, nên bảo chúng ta mặc y phục đỏ, như vậy bà ấy sẽ vui hơn."
Vừa nức nở, nàng ta vừa cố ý ép ra mấy giọt nước mắt để tăng thêm độ chân thực.
Thấy sắc mặt phụ thân hơi dịu lại, nàng ta lập tức nhào vào lòng ông, khóc lóc cầu xin:
"Phụ thân, tỷ tỷ nói bừa lừa con, con mới bị tỷ ấy dụ dỗ. Ban đầu đã nói là cả hai cùng mặc y phục đỏ, ai ngờ tỷ tỷ lại giở trò lừa gạt con, phụ thân ơi!"
Nghe xong những lời này, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta trợn mắt nhìn thứ muội, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Vừa định mở miệng giải thích, phụ thân đã quay đầu, hung hăng trừng ta một cái.
Cũng đúng thôi, từ trước đến nay, ông luôn thiên vị Thẩm Vũ Vi nhất, chỉ vì ả có mẫu thân là Lâm tiểu nương.
Hằng ngày, quần áo lụa là tốt nhất trong phủ đều được đưa tới viện của mẫu tử bọn họ trước tiên.
Giờ xảy ra chuyện mất mặt như vậy, có người gánh tội thay cho nữ nhi yêu quý của mình, phụ thân cầu còn không được.
Không màng danh dự của ta, ông treo ta lên cây, sống sờ sờ đánh chết.
Trong cơn hấp hối, ta trơ mắt nhìn nụ cười lạnh lẽo nơi khóe môi Thẩm Vũ Vi.
Khí huyết trong lồng n.g.ự.c ta cuộn trào, cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, hơi thở tắt lịm.
Mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình lại quay về linh đường.
2
Cảnh tượng trước mắt khiến ta vô cùng quen thuộc.
Thứ muội vẫn mặc y phục đỏ, đứng giữa đám đông.
Trước những lời chỉ trích của mọi người, nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.
Nàng ta đưa tay chỉ thẳng vào ta, không chút do dự mà đổ hết tội lỗi lên người ta lần nữa:
"Đều do tỷ tỷ ép ta, các người đi tìm tỷ ấy đi!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Là tỷ tỷ nói với con rằng, Thọ Vương phi báo mộng, không thích nhìn linh đường toàn một màu trắng xóa, nên bảo chúng ta mặc y phục đỏ, như vậy bà ấy sẽ vui hơn."
Vừa nghe nàng ta nói xong, ánh mắt mọi người lập tức trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt phụ thân trầm xuống, sải bước lớn đi về phía ta, giơ tay cho ta một bạt tai:
"Lễ nghi đâu? Liêm sỉ đâu? Dám làm chuyện vô lễ như vậy, ngươi để thể diện của phủ Quốc Công ở đâu?”
"Người đâu, mang roi ngựa tới, ta không đánh c.h.ế.t nó thì không xứng làm chủ nhà này!"
Nhìn phụ thân tức giận bừng bừng, cùng với những ánh mắt hung hăng đổ dồn vào ta.
Ta nhíu chặt mày, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.
Ta quyết định giả chết.
3
Trong khoảnh khắc tiếp theo, ta thuận thế ngã xuống đất, bất động.
Chốc lát sau, ta run rẩy ngồi dậy, giả vờ như vong linh của Thọ vương phi nhập vào người, cố ý bắt chước thanh âm và giọng điệu của bà ấy:
"Giỏi cho một kẻ tiểu thiếp của Quốc công phủ, Thẩm Vũ Vi!