Trùng Sinh Luôn Có Một Thứ Muội Muốn Hại Ta

Chương 2



"Cái miệng ngươi thật là dẻo như mật, thoạt nhìn thì khéo léo đáng yêu, nhưng thực chất chỉ toàn thốt ra những lời hồ ngôn loạn ngữ. Bản phi khi nào từng báo mộng cho ngươi? Lại càng chưa từng sai khiến ngươi mặc y phục đỏ! Bản phi dù có chết, cũng không ngu xuẩn đến vậy."

 

Ta cố ý đè thấp thanh âm, khiến giọng nói của mình trở nên khàn đục, như thể thực sự là Thọ vương phi mượn xác hoàn hồn.

 

Nhìn sắc mặt nghi hoặc của chúng nhân, ta biết rằng nếu đã diễn trò, thì nhất định phải diễn cho tròn vai.

 

Nhớ lại cảnh tượng ta đã chứng kiến sau khi chết, trong lòng liền nảy sinh một kế sách.

 

Giây tiếp theo, ta xoay người nhìn về phía Thọ vương, nước mắt lã chã rơi xuống:

 

"Vương gia, thiếp thân mệnh bạc, chẳng thể bầu bạn cùng chàng đến bạc đầu. Vương gia, thiếp thân biết chàng đau lòng khôn xiết, nhưng vì hài tử của chúng ta, mong chàng hãy gắng gượng mà sống."

 

Nói đoạn, ta chậm rãi bước đến sau linh cữu, từ bên dưới lôi ra một con d.a.o găm.

 

Nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của Thọ vương, ta liền ném thẳng d.a.o vào lò than hừng hực bên cạnh:

 

"Vương gia, người đã khuất không thể hồi sinh, điều quan trọng là phải nhìn về phía trước. Vạn lần không thể vì nỗi đau nhất thời mà khiến hài tử của chúng ta mất đi cả phụ thân lẫn mẫu thân.”

 

"Dẫu thân xác thiếp thân đã tiêu tán, nhưng tâm hồn chưa từng rời xa Vương gia. Vốn định lặng lẽ về đây nói với chàng đôi lời, nào ngờ lại có kẻ vô sỉ dám lộng ngôn tại linh đường, công nhiên bất kính với bản phi!"

 

Ta vừa dứt lời, Thẩm Vũ Vi lập tức run rẩy lui về sau, thân thể không ngừng phát run.

 

Ta híp mắt nhìn nàng ta, từng bước áp sát, tiếp tục quở trách bằng giọng điệu của Thọ vương phi:

 

"Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con của tiểu thiếp nho nhỏ, ngày thường phóng túng kiêu căng thì cũng thôi đi. Nhưng đây là linh đường của bản phi, là tang lễ của phủ Thọ vương! Ngươi dám hành xử vô lễ, dám lật lọng giá họa cho trưởng tỷ của mình, quả thật là một nữ nhi tốt của phủ Quốc công!"

 

Nói xong, ta xoay người nhìn về phía phụ thân, cố ý đè thấp thanh âm, khoác lên thần thái nghiêm nghị của Thọ vương phi:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Về phần ngươi, thân là Quốc công, vậy mà chẳng phân biệt thị phi, ngang nhiên giáng cái tát lên mặt đích trưởng nữ. Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn đánh c.h.ế.t nàng ngay tại linh đường của ta sao? Ngươi coi phủ Thọ vương là cái gì hả?

 

"Bản phi thường nghe người ta đồn đãi rằng ngươi sủng thiếp diệt thê. Trước kia ta còn chưa tin, nhưng nay tận mắt chứng kiến, quả nhiên lời đồn không sai."

 

Dứt lời, ta liếc mắt nhìn phụ thân, thấy sắc mặt ông ta tái nhợt, lại nhìn Thọ vương, thấy hốc mắt ông ta đã đỏ hoe.

 

Ta biết, kế sách đã thành công.

 

Giây tiếp theo, ta liền ngã xuống đất, bất tỉnh.

 

Một lát sau, ta giả vờ như vừa mới tỉnh lại, bối rối ngẩng đầu, lẩm bẩm:

 

"Sao ta lại nằm dưới đất thế này? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

 

4

 

Ta là Thẩm Minh Yên, đích nữ không được sủng ái của phủ Quốc công.

 

Phụ thân ta sủng thiếp diệt thê, yêu nhất là tiểu thiếp Lâm tiểu nương. Mẫu thân và ta đều chẳng lọt vào mắt ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Năm ta còn nhỏ, mẫu thân lên núi dâng hương, không may bị kẻ xấu bắt cóc. Hôm sau, bà bị phát hiện trong bộ dạng xiêm y xộc xệch tại chợ.

 

Vài ngày sau, mẫu thân treo cổ tự vẫn, kết liễu chính mình.

 

Mà ta, thân là đích trưởng nữ của Quốc công phủ, lại chẳng có được cuộc sống vinh hoa như thứ nữ Thẩm Vũ Vi.

 

Mẫu tử bọn họ tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn khôn khéo, khiến phụ thân bị mê hoặc đến quay cuồng.

 

Dần dà, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng không còn để ta vào mắt.

 

Thẩm Vũ Vi dưới sự dung túng của Lâm tiểu nương và phụ thân, càng ngày càng ngang ngược, chẳng biết sợ trời cao đất rộng.

 

Kiếp trước, không biết nàng ta nghe tin từ đâu rằng…

 

Thái tử vốn đã chán ngán những thiên kim khuê các đoan trang, hiền thục, lại đem lòng yêu mến một nữ tỳ tính cách ngông cuồng khác người.

 

Đáng tiếc, sau khi nàng ta mang cốt nhục của thái tử, liền bị thái tử phi sai người đánh chết.

 

Sau khi nghe chuyện này, Thẩm Vũ Vi bắt đầu giả điên giả dại trước mặt thái tử, cư xử giống hệt nữ tỳ kia.

 

Ta biết, nàng ta muốn mô phỏng nữ tỳ nọ, nhằm lọt vào mắt thái tử.

 

Hiển nhiên, nàng ta đã thành công.

 

Đời trước, thái tử nghe được những hành vi kỳ quặc của nàng ta, quả nhiên sinh lòng hứng thú.

 

Nhất là lần nàng mặc y phục đỏ đến linh đường, hành xử ngông cuồng.

 

Dám không để tâm đến tang lễ của Thọ vương phi, dám công khai khiêu khích lễ giáo, danh môn quý tộc, điều này càng khiến thái tử thích thú khôn cùng.

 

Còn ta, sau khi c.h.ế.t oan, hồn phách phiêu đãng đến phủ Thọ vương.

 

Chứng kiến Thọ vương trong cơn tuyệt vọng, run rẩy rút ra con d.a.o giấu dưới linh cữu, một nhát đ.â.m thẳng vào tim.

 

Chính vì trông thấy cảnh tượng ấy, ta mới nghĩ ra kế giả mạo Thọ vương phi.

 

Lập tức lấy dao, lừa gạt Thọ vương, che mắt mọi người.

 

Quả nhiên, Thọ vương là kẻ si tình, tin tưởng rằng linh hồn Vương phi thực sự nhập vào ta.

 

Ông giận dữ quát tháo phụ thân ta một hồi, rồi đuổi toàn bộ người của phủ Quốc công ra khỏi Thọ vương phủ.

 

Vừa về đến phủ, Thẩm Vũ Vi liền đẩy ta ngã xuống đất, sắc mặt dữ tợn:

 

"Nói! Có phải ngươi giả thần giả quỷ hay không?!"