Ta bèn lấy khế ước bán thân của nàng ta ra làm điều kiện, buộc nàng ta phải khai thật.
Sau một hồi dồn ép, nàng ta rốt cuộc cũng không chịu nổi mà thú nhận tất thảy.
Quả nhiên, kẻ sắp xếp Tiêu vương đến đây hòng làm bại hoại thanh danh ta, chính là Lâm tiểu nương và Thẩm Vũ Vi!
Ngửi mùi hương lạ lùng vẫn đang lượn lờ trong lư hương, lòng ta chợt lóe lên một ý tưởng.
Nhìn nha hoàn sợ hãi run lẩy bẩy, ta cất giọng lạnh băng:
"Tìm vài tên nô bộc đã ký tử khế, giúp ta làm một chuyện.”
"Chuyện này hoàn thành, từ nay về sau, ngươi được tự do."
9
Một lúc sau, cửa phòng thờ đột nhiên bị đá văng ra, giọng nói chói tai của Lâm tiểu nương vang lên:
"Lão gia! Người nói xem, dù Minh Yên có ngu ngốc đến đâu cũng không thể làm ra chuyện mất mặt tổ tông như thế này được chứ!"
Bà ta làm ra vẻ như đang nói giúp ta, nhưng thực chất là muốn hắt nước bẩn lên đầu ta.
"Ôi chao, xảy ra chuyện như vậy, thể diện của phủ Quốc Công chúng ta còn biết giấu vào đâu đây? Một tiểu thư khuê các chưa xuất giá lại để mất trinh tiết, thực là không biết liêm sỉ, cũng chẳng hiểu thế nào là tự trọng tự yêu..."
Lâm tiểu nương càng nói càng kích động, giọng điệu cũng càng lúc càng cao vút.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bà ta đột nhiên khựng lại.
Bên trong phòng thờ trống trơn, chẳng có một bóng người.
Đừng nói là Tiêu vương và ta, ngay cả một con ruồi cũng chẳng có.
Hai mắt Lâm tiểu nương trợn to, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bà ta đứng đực ra đó, ánh mắt bắt đầu đảo loạn nhìn xung quanh:
"Có người nói nơi này có kẻ tư thông, thế Tiêu vương đâu rồi?"
Đúng lúc ấy, một tiểu nha hoàn hớt hải chạy vào.
Nàng ta quỳ sụp xuống đất, run giọng lắp bắp:
"Lão... lão gia, Lâm di nương, mau... mau tới phòng Trữ Tuyết các xem Nhị tiểu thư đi! Nhị tiểu thư và Tiêu vương... không xong rồi!"