Trùng Sinh Luôn Có Một Thứ Muội Muốn Hại Ta

Chương 4



7

 

Đêm ấy, ta quỳ trong từ đường, dự định suy tính đại kế báo thù.

 

Kiếp trước, Thẩm Vũ Vi nhờ vào hành vi và tính tình khác biệt, dễ dàng gả cho thái tử.

 

Trong chuyện này, nhất định có liên quan đến ả nha hoàn kia.

 

Dù sao thì, xét khắp kinh thành, dung mạo và tài tình của Thẩm Vũ Vi cũng chỉ thuộc hạng tầm thường.

 

Mà trong giới thế gia quyền quý, thiếu gì những danh môn khuê tú ôn nhu hiền thục, khuynh quốc khuynh thành?

 

Nghe nói, ả nha hoàn kia từ lời nói đến cử chỉ đều chẳng giống nữ tử của thời đại này.

 

Trong đầu ả chứa đầy những điều kỳ quái mới lạ, chính nhờ vậy mà hấp dẫn thái tử, khiến hai người nhất kiến chung tình.

 

Thẩm Vũ Vi nghe được chuyện này, liền sinh tâm mưu cầu vị trí thái tử phi.

 

Mà Lâm tiểu nương lại là kẻ tham luyến phú quý nhất.

 

Nếu con gái ruột của bà ta có thể gả vào Đông cung, thì đây sẽ là phúc phận lớn nhường nào?

 

Vì một chàng rể là thái tử, bà ta làm mẫu thân, tất nhiên hao tốn không ít công sức.

 

Chỉ là, sống lại một đời, cớ sao vị trí thái tử phi kia không thể là của ta?

 

Lúc này, một nha hoàn đi đến, báo rằng phụ thân muốn ta tới Trữ Tuyết các bàn chuyện hệ trọng.

 

Thế nhưng, vừa bước vào chưa bao lâu, ta liền ngửi thấy một mùi hương lạ lẫm.

 

Hương thơm ấy như ẩn như hiện, nhưng lại vô cùng nồng đậm, khiến ta cảm thấy không ổn.

 

Lòng ta chợt dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

 

Mùi hương này… có vấn đề!

 

Ta vừa định rời đi, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cửa phòng bỗng bị người ta thô bạo đẩy mở.

 

Một nam tử loạng choạng lao về phía ta.

 

Hỏng rồi!

 

8

 

Ngay giây phút gã như hổ đói vồ mồi nhào đến, ta lập tức xoay người, nép sau một cây cột trụ to lớn.

 

Hỏng bét, nha hoàn tâm phúc của ta đã đi lấy hương án, tạm thời chưa thể quay lại.

 

Lúc này, một cơn men nồng nặc, cay xộc đến buồn nôn lập tức ập tới.

 

Không nghi ngờ gì nữa, gã đã uống đến say mèm.

 

Dựa vào ánh nến, ta chăm chú quan sát diện mạo gã.

 

Là Tiêu vương.

 

Trước đây trong cung yến, ta từng gặp gã ta một lần.

 

Gã là kẻ nổi danh hôn ám vô độ, háo sắc trụy lạc.

 

Chỉ thấy gã miệng lảm nhảm những lời mơ hồ, không rõ ràng, vừa gọi "tiểu mỹ nhân"vừa dang tay quờ quạng khắp nơi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Khi gã lảo đảo bước đến cạnh bồ đoàn, đột nhiên dừng chân, thấp giọng nguyền rủa:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chẳng phải đã nói, Thẩm Minh Yên phải ở đây sao? Người đâu? Lẽ nào chạy mất rồi?

 

"Khốn kiếp! Để bổn vương bắt được, nhất định phải cho nàng nếm mùi lợi hại, xem còn dám giở trò với bổn vương hay không!"

 

Nghe vậy, lòng ta chợt thắt lại.

 

Quả nhiên, mục tiêu của gã là ta.

 

Nhân lúc gã ta bước đi loạng choạng, ta không chút do dự vớ lấy lư hương bên cạnh, dùng toàn bộ sức lực nện mạnh vào gáy gã.

 

Chỉ nghe một tiếng "bốp"trầm đục vang lên, Tiêu vương trở tay không kịp, ngã quỵ xuống đất.

 

Nhìn gã bất tỉnh trên nền nhà, đáy mắt ta thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo thấu xương.

 

Ta biết, những thủ đoạn bỉ ổi đê tiện như thế này, nếu không phải do Lâm tiểu nương và Thẩm Vũ Vi ra tay, thì còn ai vào đây?

 

Đúng lúc này, một bóng dáng lén lút đẩy cửa bước vào.

 

Hóa ra là nha hoàn canh giữ nơi này.

 

Ta bèn lấy khế ước bán thân của nàng ta ra làm điều kiện, buộc nàng ta phải khai thật.

 

Sau một hồi dồn ép, nàng ta rốt cuộc cũng không chịu nổi mà thú nhận tất thảy.

 

Quả nhiên, kẻ sắp xếp Tiêu vương đến đây hòng làm bại hoại thanh danh ta, chính là Lâm tiểu nương và Thẩm Vũ Vi!

 

Ngửi mùi hương lạ lùng vẫn đang lượn lờ trong lư hương, lòng ta chợt lóe lên một ý tưởng.

 

Nhìn nha hoàn sợ hãi run lẩy bẩy, ta cất giọng lạnh băng:

 

"Tìm vài tên nô bộc đã ký tử khế, giúp ta làm một chuyện.”

 

"Chuyện này hoàn thành, từ nay về sau, ngươi được tự do."

 

9

 

Một lúc sau, cửa phòng thờ đột nhiên bị đá văng ra, giọng nói chói tai của Lâm tiểu nương vang lên:

 

"Lão gia! Người nói xem, dù Minh Yên có ngu ngốc đến đâu cũng không thể làm ra chuyện mất mặt tổ tông như thế này được chứ!"

 

Bà ta làm ra vẻ như đang nói giúp ta, nhưng thực chất là muốn hắt nước bẩn lên đầu ta.

 

"Ôi chao, xảy ra chuyện như vậy, thể diện của phủ Quốc Công chúng ta còn biết giấu vào đâu đây? Một tiểu thư khuê các chưa xuất giá lại để mất trinh tiết, thực là không biết liêm sỉ, cũng chẳng hiểu thế nào là tự trọng tự yêu..."

 

Lâm tiểu nương càng nói càng kích động, giọng điệu cũng càng lúc càng cao vút.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, bà ta đột nhiên khựng lại.

 

Bên trong phòng thờ trống trơn, chẳng có một bóng người.

 

Đừng nói là Tiêu vương và ta, ngay cả một con ruồi cũng chẳng có.

 

Hai mắt Lâm tiểu nương trợn to, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

 

Bà ta đứng đực ra đó, ánh mắt bắt đầu đảo loạn nhìn xung quanh:

 

"Có người nói nơi này có kẻ tư thông, thế Tiêu vương đâu rồi?"

 

Đúng lúc ấy, một tiểu nha hoàn hớt hải chạy vào.

 

Nàng ta quỳ sụp xuống đất, run giọng lắp bắp:

 

"Lão... lão gia, Lâm di nương, mau... mau tới phòng Trữ Tuyết các xem Nhị tiểu thư đi! Nhị tiểu thư và Tiêu vương... không xong rồi!"