Nhìn thấy ta, bà ta bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, trừng mắt nhìn ta chằm chằm, trong ánh mắt tràn đầy hận độc.
Phụ thân không nhịn được nữa, lao tới giáng thẳng một cái tát xuống mặt Thẩm Vũ Vi.
Một dấu tay đỏ hằn lên má, vẻ mặt ngây dại của Thẩm Vũ Vi cũng dần dần tỉnh táo lại.
Nàng ta vô thức đưa tay ôm lấy khuôn mặt bỏng rát, ánh mắt dại ra nhìn tấm áo khoác trên người.
Rồi từ từ, tầm mắt dời sang nam nhân béo tròn như lợn bên cạnh.
Trong khoảnh khắc ấy, cả người nàng ta như hóa đá.
Nàng ta đã hiểu ra tất cả.
Kẻ chịu nỗi nhục này hôm nay không phải ta, mà là chính nàng ta.
Hai mắt nhanh chóng ngập tràn lệ, ầng ậc trào ra.
Thẩm Vũ Vi trừng ta bằng đôi mắt ướt đẫm, giọng nói run rẩy thống khổ:
"Tỷ tỷ... tại sao lại đối xử với muội như vậy? Muội là muội ruột của tỷ, sao tỷ có thể hại muội?! Tỷ có biết..."
Không đợi nàng ta nói hết, ta đã vội cướp lời:
"Muội muội đang nói gì vậy! Sao có thể là ta hại muội được chứ?
"Rõ ràng là muội nói đêm đã khuya, phụ thân sợ ta quỳ ở từ đường sẽ đau đầu gối, nên bảo muội dẫn ta tới Trữ Tuyết các lấy một tấm lót gối.
"Đợi mãi không thấy muội quay lại, ta liền ngồi trong Trữ Tuyết các chợp mắt một lúc, nào ngờ vừa tỉnh dậy đã thấy muội và Tiêu vương ở trong gian phòng này..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói đến đây, ta giả vờ đau lòng, nâng tay lên lau lệ:
"Muội muội ngốc nghếch của ta ơi, dù có mê luyến Tiêu vương đi nữa, cũng không thể hành xử như vậy mà làm bại hoại danh tiết của bản thân chứ!”
"Muội vừa tròn cập kê, đã đánh mất sự trong sạch. Nếu truyền ra ngoài, chẳng biết người ta sẽ nghĩ thế nào về gia phong của phủ Quốc Công ta đây? Hẳn sẽ cho rằng phủ Quốc Công chúng ta đều là kẻ bại hoại vô sỉ mất thôi!"
Bốn chữ cuối cùng, ta cố tình nhấn mạnh.
Sắc mặt phụ thân lập tức sa sầm, xanh mét như tàu lá.
Không nói hai lời, ông vung tay định giáng cho Thẩm Vũ Vi thêm một bạt tai.
Cùng lúc đó, Tiêu vương đột nhiên tỉnh lại...
11
Nhìn hai người bọn họ, khóe môi ta chậm rãi nhếch lên, để lộ một nụ cười nhàn nhạt.
Ta lập tức cản tay phụ thân, nhẹ nhàng mở miệng:
"Trải qua chuyện này, danh dự của muội muội đã bị hủy hoại, vậy còn có thể tìm được lang quân như ý sao? Phụ thân làm quan đã nhiều năm, chưa từng bị ai chỉ trỏ dị nghị.
"Nay sự việc đã bại lộ, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, tác thành cho hai người họ. Dù gì thì Tiêu vương cũng là vương gia, một khi như vậy, phụ thân chẳng phải cũng có thể xưng là thân thích của hoàng thất hay sao?"
Nhìn thần sắc phụ thân lộ vẻ đăm chiêu, đáy mắt ta càng tràn ngập ý cười, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn lạnh lẽo.
Phụ thân làm quan đã lâu, trong lòng ông, danh dự luôn được đặt lên hàng đầu.
Phải, ông tuyệt đối không thể chấp nhận bất cứ ai làm điều tổn hại đến danh tiếng của mình.
Còn Tiêu vương thì sao? Một kẻ ham mê tửu sắc như hắn, trước lợi ích thế này, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối.
Quả nhiên, ngay khi ta vừa dứt lời, Tiêu vương đã lập tức cười ha hả:
"Bổn vương có một vương phủ rộng lớn như vậy, đừng nói một người, dù là mười thị thiếp đi chăng nữa, bổn vương vẫn có thể nuôi nổi!"
Nhìn thấy phụ thân trầm mặc không nói, đáy mắt Tiêu vương lộ ra vẻ mất kiên nhẫn:
"Sao vậy? Chẳng lẽ Quốc Công đại nhân xem thường bổn vương?"
Ta lập tức kéo tay phụ thân, khẽ nháy mắt ra hiệu cho ông.
Phụ thân không phải kẻ ngu dốt, ông biết rõ Tiêu vương không phải người mà ông có thể đắc tội.
Sau một hồi im lặng, ông cuối cùng cũng gật đầu.
12
Tất nhiên, Thẩm Vũ Vi không chịu.
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống cầu xin phụ thân tha cho mình.
Phụ thân thấy nàng ta kiên quyết phản kháng, sợ nàng ta làm ra chuyện dại dột, dứt khoát nhốt nàng ta lại.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lâm tiểu nương thấy phụ thân thật sự quyết tâm, lần đầu tiên trong đời bà ta hoảng sợ.
Bà ta vừa khóc vừa cầu xin phụ thân hãy cho Thẩm Vũ Vi ở lại.
Bà ta nói Tiêu vương là kẻ tàn độc, nếu con gái bà ta gả vào vương phủ, đời này coi như bị hủy hoại.
Thế nhưng, phụ thân lại hoàn toàn làm ngơ trước lời cầu xin của bà ta.