Nhìn ta, mắt nàng đỏ ngầu như máu, gương mặt vặn vẹo dữ tợn:
"Thẩm Minh Yên, ta hận không thể tự tay g.i.ế.c ngươi!
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Từ nhỏ, ngươi đã có tất thảy. Đích trưởng nữ của phủ Quốc Công, tôn quý biết bao! Đúng vậy, ta chính là ghen tỵ với ngươi, thì sao nào? Từ bé, chỉ vì thân phận thứ nữ, ta tự biết mình thấp kém một bậc, mẫu thân ta càng thấp kém hơn.
"Chỉ là không ngờ, ta và mẫu thân hao tổn tâm cơ mưu tính lâu như vậy, kết quả lại bị ngươi hủy sạch!
"Ôi đúng rồi, ngươi có biết mẫu thân ruột của ngươi c.h.ế.t như thế nào không? Là bị phụ thân chính tay siết chết! Ha ha ha!
"Phụ thân chê bà ta ô uế mất mặt, liền trực tiếp bóp c.h.ế.t bà ta, rồi bày ra hiện trường giả, nói rằng bà tự vẫn.
"Còn nữa, ngươi có biết tại sao mẫu thân ngươi lên núi dâng hương, lại đột nhiên bị kẻ xấu bắt đi không? Là do ta và mẫu thân ta sắp đặt cả đấy! Ha ha ha! Nhưng những kẻ đó chưa kịp động vào bà ta đâu, chỉ nhốt bà ta một đêm thôi. Ấy vậy mà, phụ thân ngươi lại ra tay siết c.h.ế.t bà ấy!"
Nghe từng lời nàng ta nói, nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia, trong lòng ta nổi lên sóng dữ cuồn cuộn.
Mẫu thân ta... là bị chính tay phụ thân bóp c.h.ế.t ư?!
Phụ thân, người thật là một phu quân tốt, một trượng phu tốt!
Bề ngoài miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thực chất lại là kẻ bạc tình vô nghĩa nhất.
Đó chính là mẫu thân ta, là thê tử kết tóc của người!
Ta siết chặt nắm tay, móng tay bấm sâu vào da thịt, chảy ra từng tia m.á.u đỏ.
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Thẩm Vũ Vi, ta khẽ cười, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt nàng ta:
"Dao tỉa xương không thú vị lắm, ta chợt nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu hơn.
"Người đâu! Lấy một dải bạch lăng tới, siết đứt cổ ả cho ta."
Chốc lát sau, nhìn t.h.i t.h.ể lạnh cứng của Thẩm Vũ Vi, ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẫu thân, con gái cuối cùng cũng đã báo thù cho người.
Còn về kẻ phụ thân cầm thú không bằng kia, mẫu thân người cứ chờ xem.
Đường hoàng tuyền, phủ Âm Tào, chẳng mấy chốc sẽ đến lượt ông ta!
NGOẠI TRUYỆN
1
Hoàng thành đón một trận tuyết lớn, khắp nơi ngọc lâu điện ngọc, tựa chốn tiên cảnh.
Nhìn qua cửa sổ nhỏ, tuyết trắng rơi lả tả, một hạ nhân cẩn thận khoác thêm áo lông dê cho ta.
Cầm chén trà ấm áp, ta nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng hơi nhô cao.
Nửa năm trước, Hoàng Thượng băng hà vì bạo bệnh, thái tử thuận lợi đăng cơ.
Ta trở thành Hoàng Hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mà ngay ngày ta phong hậu, thư phòng của phủ Quốc Công đột nhiên bốc cháy dữ dội.
Phụ thân ta bị thiêu sống.
Ta vui mừng quá độ, lỡ đà ngất đi.
Tỉnh lại mới hay, bụng ta đã mang thai ba tháng.
Thái y nói, là một tiểu Hoàng tử.
2
Hoàng cung người đến người đi, lại có thêm nhiều tú nữ vào cung.
Ai ai cũng như hoa tựa ngọc, thanh xuân phơi phới.
Với các nàng, Hoàng Thượng cảm thấy tươi mới vô cùng.
Mà ta, chẳng hề bận lòng.
Ngược lại, ta còn chủ động khuyên Hoàng Thượng sủng hạnh người mới, khiến người càng thêm tín nhiệm ta.
Xử lý chuyện hậu cung, ta khi thì căng, khi thì chùng, ai ai cũng kính sợ.
Trong số những người mới, tự nhiên có kẻ thích bắt chước lời bộc trực của đám tỳ nữ.
Chỉ là, các nàng quá trớn, ban đầu đóng vai ‘người người bình đẳng’, cuối cùng lại thực sự nhập vai.
Sau đó chẳng những không xem hạ nhân là hạ nhân, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng chẳng còn là Hoàng Thượng nữa.
Một thời gian sau, nguyên bản Hoàng Thượng từng mê đắm cái gọi là ‘người người bình đẳng’, lại biến thành điều người ghét cay ghét đắng nhất.
Ngươi xem, lòng người, chung quy vẫn dễ đổi thay như thế.
Thứ đáng tin cậy nhất, không phải tình cảm, không phải nhân tâm.
Mà là quyền lực.
Lại một mùa đông nữa, lại một trận đại tuyết.
Ngoài cửa sổ trắng xóa một màu, bông tuyết lả tả như mảnh ngọc vụn, trong phòng tỏa hương lê tuyết ngào ngạt.
Ta vừa ăn bánh phù dung, vừa ngồi bên lò sưởi trêu đùa với đám hạ nhân, vô cùng thư thái.
Gió rét lùa qua, hoa mai chớm nở, tuyết trắng rơi đầy.
Ta vừa siết chặt lò sưởi trong tay, một bóng dáng nhỏ bé liền xốc màn cửa, lập tức nhào vào lòng ta:
"Mẫu hậu, nhi thần còn muốn ăn mai hoa lạc!"
Nhìn tiểu tử trắng trẻo mập mạp đáng yêu, ta lập tức ôm chặt nó vào lòng, véo nhẹ chóp mũi nhỏ:
"Được được được, mẫu hậu lập tức bảo người chuẩn bị mai hoa lạc, cho con ăn thỏa thích.”
"Ôi chao, nhìn con cả người đầy tuyết, lỡ nhiễm lạnh thì phải làm sao đây? Mau lại đây sưởi ấm nào..."