Trùng Sinh Sau Khi Nuôi Con Cho Kẻ Khác, Ta Bắt Gian Tại Trận!

Chương 10



Ta nhướng mày.  

 

Thật ra, Hồng Lăng đã giấu thuốc rất kỹ, nhưng là do ta sai người tìm ra và đặt lại dưới gầm giường của nàng ta.  

 

Quan binh mới có thể nhanh chóng phát hiện như vậy.  

 

Đại Lý Tự thừa nghiêm giọng:  

 

"Ngươi nói thật chứ?"  

 

Hồng Lăng gật đầu như giã tỏi: "Hơn nữa, nô tỳ không chỉ mới hạ độc ngày một ngày hai, mà từ khi tiểu thư gả vào hầu phủ, nô tỳ đã bỏ thuốc suốt ba năm rồi!"  

 

"Loại thuốc này do chính lão phu nhân sai phủ y đưa cho nô tỳ. Phủ y nói thuốc này vô hại, chỉ khiến tiểu thư vô sinh mà thôi. Tiểu thư uống vào không hề có triệu chứng gì, nhưng tại sao thế tử lại thành ra như vậy..."  

 

Nói xong, nàng ta gục xuống khóc rống.  

 

*

 

Phủ y bên cạnh run rẩy, môi tái nhợt, toàn thân phát run.  

 

Đại Lý Tự thừa quát lớn: "Nói! Vì sao thế tử lại trúng độc?"  

 

Hai vị đại phu của Hồi Xuân Đường đã kiểm tra cẩn thận, lên tiếng:  

 

"Là do có thêm Bạch Cập."  

 

"Bạch Cập?"  

 

"Đúng vậy, đại nhân! Âm Dương Tán có thể khiến cơ thể hàn lạnh, vô sinh, không có triệu chứng rõ rệt, rất khó phát hiện. Khi nãy chúng ta còn thắc mắc tại sao thế tử trúng độc nặng đến vậy, bởi vì triệu chứng không giống Âm Dương Tán."  

 

"Sau khi kiểm tra thức ăn, mới phát hiện là do có thêm Bạch Cập! Nếu Âm Dương Tán kết hợp với Bạch Cập, độc tính sẽ bùng phát mãnh liệt, khiến người trúng độc co giật ngã quỵ! Nếu không kịp giải độc, sẽ mất mạng! Nếu cứu được, cũng sẽ vô sinh!"  

 

Ta tỏ vẻ ngạc nhiên: "Bạch Cập? Hôm nay ta có bỏ Bạch Cập vào món cá mà ta nấu mà!"  

 

"Cái gì?"  

 

Mọi người đồng loạt chấn động! 

 

09

 

"Cái gì?"  

 

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.  

 

Ta điềm tĩnh nói: "Món cá cay này là bí quyết gia truyền của một bà v.ú già trong nhà, cần cho rất nhiều gia vị và dược liệu. Không chỉ thơm ngon, mà còn bổ dưỡng cho cơ thể. Bột bạch cập thêm vào có thể làm dậy mùi hương, còn giúp kéo dài tuổi thọ, nên ta đã bỏ vào… Khi đó trong bếp người đông tay nhiều, bạch cập lại xay thành bột, có khi nào vô tình rơi vào chén yến sào không?"  

 

Kim Cúc tiếp lời: "Dù có rơi vào hay không, chỉ cần ăn yến sào trước rồi ăn cá cay, cũng có thể trúng độc. Chuyện này e là một tai nạn ngoài ý muốn!"  

 

Ta nhìn về phía đại phu, hỏi: "Thế còn thế tử?"  

 

Đại phu lắc đầu: "Quá muộn rồi, kéo dài quá lâu, giờ chỉ có thể giữ được tính mạng, nhưng từ nay về sau không thể có con."  

 

Ta chợt bật dậy, chỉ thẳng vào lão phu nhân:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Trước khi gả vào Hầu phủ, con chưa từng có hiềm khích gì với mẫu thân, cũng chưa bao giờ đắc tội với người. Vì sao lại muốn hại con? Vì sao phải bỏ độc khiến con không thể mang thai?"  

 

"Mẫu thân! Người ngày ngày mắng con là con gà mái không biết đẻ, bảo rằng con vô phúc ba năm không sinh con. Giờ chân tướng rõ ràng rồi, hóa ra là người hại con! Người còn mặt mũi nào để trách mắng con sao?"  

 

Ta gào khóc nức nở.  

 

Lão phu nhân nghẹn lời, không biết đáp thế nào.  

 

Ánh mắt mọi người đều đầy vẻ thương cảm dành cho ta.  

 

Ngay cả Văn Phi cũng vội vã tránh xa lão phu nhân một chút, làm ra vẻ như không quen biết.  

 

Nàng ta còn giả vờ kinh ngạc, ra vẻ đáng thương nói:  

 

"Không ngờ mẫu thân lại làm ra chuyện như vậy… Trên không ngay thẳng, dưới sao có thể đoan chính? Thảo nào thế tử lại ép buộc ta…"  

 

Rồi lại rưng rưng nước mắt, nhìn ta đầy thông cảm:  

 

"Muội muội, chúng ta thật đồng bệnh tương liên. Muội bị họ hạ độc, ta thì bị họ cưỡng ép…"  

 

Lão phu nhân bị Văn Phi chọc tức đến suýt thổ huyết, nhưng vẫn phải nhịn.  

 

Nhìn bộ dạng giả tạo của nàng ta, ta chỉ thấy buồn nôn.  

 

Muốn thoát thân một mình sao? Nằm mơ đi!  

 

*

 

Ta tiếp tục gào khóc thảm thiết:  

 

"Tại sao? Rốt cuộc tại sao đã cưới ta mà lại không cho ta mang thai? Đã vậy còn ép ta phải nhận nuôi một đứa con hoang không rõ lai lịch?"  

 

"Nhận nuôi?" Đại Lý Tự thừa lập tức nắm bắt trọng điểm.  

 

Ta lau nước mắt, giọng đầy uất ức:  

 

"Đúng vậy! Cả nhà bọn họ thay phiên nhau khuyên ta nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi, còn bắt ta phải coi nó là con đẻ. Ta thực sự không hiểu… Nếu ta thật sự không thể sinh con thì không nói, nhưng họ lại chủ động hạ độc khiến ta không thể mang thai! Rồi sau đó, họ lấy lý do này để ép ta nhận con nuôi… Nhưng điều kỳ lạ nhất là, ta muốn nhận nuôi con cái trong tộc thì họ lại không đồng ý, nhất quyết bắt ta nhận nuôi Lâm Triệu Hiên…  

 

"Ta thật sự không hiểu nổi!"  

 

"Đúng rồi! Đứa bé đó… nó rất giống ngươi! Trước đây, ta còn từng nghe nó gọi ngươi là mẫu thân!"  

 

Văn Phi sắc mặt đột nhiên trắng bệch.  

 

"Ngươi nói bậy! Khi nào Hiên nhi từng gọi ta là mẫu thân?"  

 

Ở trong phủ, nàng ta vẫn luôn che giấu rất cẩn thận, đứa con riêng chưa bao giờ dám gọi nàng là mẹ.  

 

Nhưng ta cứ nói bừa đấy, ngươi có thể làm gì được ta?  

 

Một lời nói ra, dù có mười cái miệng, ngươi cũng không thể chối cãi!  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^