Trùng Sinh Sau Khi Nuôi Con Cho Kẻ Khác, Ta Bắt Gian Tại Trận!

Chương 12



Văn Phi vội vã phân trần:  

 

"Lão phu nhân, con không cố ý! Khi thế tử trúng độc, con lập tức gọi phủ y, kê đơn sắc thuốc. Nếu không phải muội muội bất ngờ dẫn người xông vào, thì thế tử đã khỏe lại từ lâu rồi!"  

 

Lời này, rõ ràng muốn lật lại thế cờ, đổ hết tội lỗi lên đầu ta.  

 

Ta mỉm cười, ung dung hỏi:  

 

"Ý của tẩu là, tất cả đều là lỗi của ta?"  

 

Văn Phi cắn môi, im lặng.  

 

Lão phu nhân thì trừng mắt nhìn ta, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta ngay lập tức.  

 

Ta vẫn thản nhiên cười:  

 

"Nếu nói vậy thì oan cho ta quá. Nếu tẩu thực sự muốn cứu thế tử, thì ngay khi ta dẫn người đến, tẩu đã nên lập tức nói rõ sự tình. Ta dù có oán hận đến đâu, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, tính mạng quan trọng hơn tất thảy, nhất định sẽ ưu tiên cứu thế tử."  

 

"Nhưng tẩu lại không làm vậy. Tẩu chỉ muốn tiếp tục giấu giếm, muốn để con trai mình đội danh nghĩa của ta, tiếp tục lợi dụng ta, cho nên mới chần chừ, để thế tử thành ra như vậy…"  

 

"Ta không có con trai!" Văn Phi hét lên, vẻ mặt hoảng loạn đến méo mó.  

 

Nàng ta liều mạng lắc đầu, rồi quỳ rạp xuống trước mặt lão phu nhân, khóc lóc cầu xin:  

 

"Lão phu nhân, người đừng nghe nàng ta nói bậy… con thực sự không có con trai!"  

 

Chát!  

 

Lão phu nhân thẳng tay giáng một bạt tai, Văn Phi ngã nhào xuống đất.

 

Dù vậy, Văn Phi vẫn vùng vẫy phản kháng:  

 

"Ta không có con trai! Ta bị thế tử ép buộc! Còn chuyện trúng độc cũng không liên quan đến ta! Ta cái gì cũng không biết!"  

 

Đúng lúc này, Kim Cúc dẫn theo đại nha hoàn thân cận của Văn Phi vào phòng.  

 

Nàng ta run rẩy bước vào, "phịch" một tiếng, quỳ rạp xuống đất.  

 

*

 

Bên ngoài, đám hạ nhân vốn đã hóng chuyện từ lâu, tất cả đều nghe rõ mồn một cuộc thẩm vấn bên trong.  

 

Nha hoàn kia hẳn cũng đã nắm rõ tình hình, biết rằng sự thật sớm muộn cũng bị phơi bày.  

 

Kim Cúc lạnh lùng hỏi:  

 

"Nói xem, hôm nay ngươi đến Khang Thanh viện làm gì? Ai sai ngươi đến?"  

 

Nha hoàn mím môi, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Văn Phi.  

 

Văn Phi trừng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt cảnh cáo, uy hiếp.  

 

Bốp!  

 

Đại Lý Tự Thừa đập mạnh xuống bàn, giận dữ quát:  

 

"Khai mau! Dám có một câu dối trá, bản quan sẽ truy cứu tội của ngươi!"  

 

Nha hoàn hoảng loạn, lập tức dập đầu nói:  

 

"Là… là đại phu nhân sai nô tỳ đến Khang Thanh viện."  

 

"Đến làm gì?"  

 

"Để… để mời thế tử gia…"  

 

"Tại sao?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nha hoàn do dự giây lát, nhưng biết sự thật không thể che giấu, đành cắn răng khai:  

 

"Bởi vì hôm nay là sinh thần của đại phu nhân. Thế tử gia đã hứa với đại phu nhân sẽ đến Hà Phong viện dùng bữa. Nào ngờ nhị phu nhân lại muốn giữ thế tử ở lại Khang Thanh viện. Đại phu nhân vô cùng tức giận, nên tự mình đi tìm thế tử, đồng thời sai nô tỳ ở ngoài cửa viện, chờ thế tử đi ra thì lập tức mời ngài ấy đến Hà Phong viện…"  

 

Ta nhìn Văn Phi, nhếch môi cười lạnh:  

 

"Nghe rõ chưa, tẩu tẩu? Rõ ràng chính tẩu là người đích thân đi tìm thế tử, là tẩu tự nguyện, vậy mà còn nói thế tử ép buộc tẩu? Lời này có phải quá miễn cưỡng rồi không?"  

 

Lão phu nhân vừa nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình, cùng ta quay sang chỉ trích Văn Phi:  

 

"Quả nhiên là ngươi, con đàn bà đê tiện này! Chính ngươi dụ dỗ con trai ta, vậy mà còn dám đổ hết tội lỗi lên đầu nó! Quá độc ác! Nhất định phải đuổi ngươi khỏi gia tộc!"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Văn Phi vừa mới gượng dậy, nghe xong câu này, cả người bủn rủn, lại ngã khuỵu xuống đất.

 

10

 

Lão phu nhân nôn nóng nói với Đại Lý Tự thừa:  

 

"Đại nhân, con trai ta không ép buộc ai cả! Nó vô tội!"  

 

Đại Lý Tự thừa làm như không nghe, tiếp tục hỏi nha hoàn:  

 

"Bản quan hỏi ngươi, thế tử có cưỡng ép quả phụ không?"  

 

Dưới ánh mắt giận dữ của lão phu nhân cùng ánh nhìn sắc bén của mọi người, nha hoàn run rẩy co rúm, lắp bắp nói:  

 

"…Không, bọn họ là tình cảm tự nguyện…"  

 

Kim Cúc cười lạnh:  

 

"Hay cho một câu ‘tình cảm tự nguyện’! Dám hỏi đã ‘tự nguyện’ bao lâu rồi?"  

 

Nha hoàn hoảng loạn, mắt đảo quanh bốn phía.  

 

"Nói mau!"  

 

Nàng ta giật mình, lắp bắp đáp:  

 

"B…bốn năm trước…"  

 

Lời khai của nha hoàn khiến cả phòng chấn động.  

 

Hóa ra chỉ mới hai tháng sau khi thế tử tiền nhiệm qua đời, Lâm Gia Hiền và Văn Phi đã lén lút qua lại…  

 

Ta thở dài một tiếng, cố tình châm chọc:  

 

"Hai tháng thôi sao, nhanh đến vậy à? Không biết đại ca dưới suối vàng có hóa thành lệ quỷ tìm về báo oán không nhỉ?"  

 

Văn Phi rùng mình.  

 

Đại Lý Tự thừa hỏi:  

 

"Vậy Văn Phi, rốt cuộc có đứa trẻ nào không?"  

 

Nha hoàn do dự, không dám trả lời.  

 

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng trở nên huyên náo.  

 

Ngô ma ma bước vào, cúi người thưa:  

 

"Phu nhân, đứa trẻ đã đưa đến rồi."  

 

Hai nha hoàn dắt tay một bé trai chừng bốn tuổi bước vào phòng.  

 

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía đứa trẻ.